Anh ta chưa tới. 
 Minerva dứt ánh nhìn chòng chọc khỏi hướng về lâu đài. Rồi cô kiểm tra đồng hồ lần thứ tư trong chừng bốn giây vừa qua. Sáu giờ hai... không, ba phút. 
 Anh ta chưa tới nữa. 
 Lẽ ra cô đừng bao giờ mơ tưởng điều khác chứ. Đáng lẽ cô nên biết anh ta sẽ làm cô thất vọng thôi. 
 Mặt đất khẽ rung lắc dưới chân. Tiếng vó ngựa ầm ầm vang đến tai. Xe ngựa tới rồi đây. Và nó sẽ đi qua cô luôn. Để cô đứng đó bên vệ đường - một cô gái ngốc nghếch lóng ngóng, ăn mặc chỉn chu từ trên xuống dưới mà chẳng đi về đâu cả. 
 Vô vọng. 
 Cô nhìn đăm đăm theo con đường, chỉ chờ bóng đen của chiếc xe lên đến đỉnh đồi phía xa xa. Lạ quá. Tiếng vó ngựa càng lúc càng to dần, nhưng chẳng thấy xe nào xuất hiện. Lúc ấy, cô có thể thực sự cảm thấy tiếng đất rung lắc nho nhỏ trong các xương ống chân. Vẫn không có bóng dáng chiếc xe nào. Đầu óc cô quay cuồng, vừa bối rối vừa lo lắng phát điên lên. 
 Và anh ta đây rồi. Huân tước Payne. 
 Colin. 
Đang cưỡi ngựa ào ào tới chỗ cô, lao qua màn sương mù sớm mai. Làn gió vi vu vờn mái tóc anh ta gợn sóng. Cảnh tượng trông y như hình ảnh nào đó từ một câu chuyện cổ tích. Ồ, anh ta không có cưỡi một con ngựa đực màu trắng, mà là một con ngựa thiến màu nâu đỏ sung sức, tiện lợi. Và anh ta chẳng mặc bộ giáp sáng ngời hay trang phục vương giả, mà là một chiếc áo bành-tô xanh biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-phieu-lang/1114478/chuong-6.html