Lâu Tử Hoán đưa Tử Khê về bệnh viện. Hắn không có ý muốn vào, chỉ đỗ xe ở cửa: “Xuống xe đi, tôi không vào!” 
Tử Khê không nhìn hắn, hoặc nên nói là cô không muốn nhìn hắn, im lặng xuống xe. 
Khi Tử Khê trở lại phòng bệnh thì Thạch Nam chuẩn bị rời đi, cô cảm kích gật đầu với hắn, mở cửa phòng đi vào. 
Nhạc Nhạc đã tỉnh, mở to mắt nhìn trần nhà. Tử Khê đau lòng nhìn con gái, cô ngồi vào bên giường, sờ lên trán cô bé: “Nhạc Nhạc, mẹ xin lỗi!” 
Nhạc Nhạc xoay tay…nhìn cô thì hai hàng nước mắt lại chảy ra: “A Tử, vì sao không thể sống cùng nhau, vì sao thế?” 
“Bởi vì A Tử và ba xấu xa đã không thể yêu nhau lần nữa, không thể!” Cô nói xong, mũi cay cay muốn khóc. Cô và Lâu Tử Hoán phải thật sự chặt đứt. Hắn muốn lấy người khác, còn cô lại giống như rơi từ trên tháp cao xuống, vô cùng đau khổ. 
Khuôn mặt Nhạc Nhạc dại ra, A Tử nói không thể lại yêu nhau chứ không phải là không yêu, như vậy là về sau vẫn có thể ở cùng nhau! Nhạc Nhạc dâng lên một tia hy vọng, nhìn dáng vẻ tiều tụy đau khổ của Tử Khê, cô bé càng quyết tâm, cô bé nhất định phải để cả ba người bọn họ ở cùng nhau. 
Được một lát, điện thoại của Tử Khê vang lên. Tử Khê thấy người gọi đến là Hắc Chí Cương, do dự vài giây, nhìn Nhạc Nhạc rồi ra ngoài cửa nhận điện thoại. 
“Tử Khê, em không sao chứ?” Hắc Chí Cương hỏi cô, giọng nói trầm thấp. 
“Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535954/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.