Lâu Tử Hoán không tin Lâu Ngọc Đường lại vô duyên vô cớ tự sát cho nênsau khi nhìn cha bị đẩy vào nhà xác, hắn an vị đứng trước An Dạ Vũ vẫnđang mê man trên giường. 
An Dạ Vũ vừa tỉnh lại liền thấy Lâu TửHoán nghiêm mặt xanh đen nhìn bà. Thần trí của bà cũng không rõ rànglắm, mắt Lâu Tử Hoán nhìn bà chằm chằm, hắn nói: "Nói, bà đã làm gì đốivới ba tôi?" 
An Dạ Vũ vạn phần sợ hãi, vội vàng ngồi xuống:« Tôi, tôi không làm cái gì! Tôi, ba cậu Ngọc Đường là tôi hại chết ông ta rồi! » Sau cùng bà ta thất thanh khóc rống. 
"An Dạ Vũ không nên diễn trò nữa." Lâu Tử Hoán vẫn ngồi không nhúc nhích, hắn đã phiềnchán đối với sự đóng kịch của người đàn bà này rồi. 
"Tử Hoán,hãy tin tôi. Tôi thực sự không phải có ý như vậy, tôi cũng không muốn."An Dạ Vũ cầu xin hắn, « Tôi làm sao nghĩ đến ba cậu sẽ nghĩ quẩn tronglòng làm ra chuyện như vậy, một người như ông ấy, tại sao có thể nhưvậy. » 
"Im miệng!" Lâu Tử Hoán một tay bóp lấy cổ An Dạ Vũ."Mỗi lần bà đều nói bà không muốn, bà không muốn, thế nhưng chuyện nàykhông phải bà đã làm sao. An Dạ Vũ, nếu bà không nói thật, tôi sẽ bópchết bà." 
An Dạ Vũ sợ hãi nắm tay hắn: "Tử Hoán, cậu buông tay, buông tay, cậu bóp cổ tôi đau quá." 
"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Vì sao ba tôi lại đột nhiên tự sát, nếu nhưông ấy không phải bị kích thích rất lớn, ông ấy làm sao lại đột nhiên tự sát. Bà thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535945/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.