Khuôn mặt Nhạc Nhạc đầy nước mắt: "ATử, mẹ thật sự là mẹ của con sao?"
Tử Khê vội vàng đi tới ôm lấy NhạcNhạc: "Nhạc Nhạc, xin lỗi, mẹ, mẹ đích thật là mẹ con!"
"Vậy vì sao mẹkhông cần con?" Ánh mắt Nhạc Nhạc tràn ngập bất lực và đau thương, trong lòng nóngười quan trọng nhất là A Tử, A Tử là mẹ của nó, nó thực sự rất vui, thế nhưngA Tử lại không cần nó!
"Nhạc Nhạc, không phải như thế!" Tử Khê rất muốngiải thích, lại không biết phải nói như thế nào để giải thích? "Mẹ không phải làkhông cần con, mẹ vẫn luôn muốn có Nhạc Nhạc, mẹ, lúc đó thực sự không biết concòn sống, Nhạc Nhạc con phải tin tưởng mẹ."
"Vậy vì sao con lại bị bỏtại cô nhi viện? Kỳ thực mẹ coi con là con rơi có đúng hay không? Con sẽ làm lỡtiền đồ, sẽ phá hủy tất cả của mẹ nên mẹ mới muốn vứt bỏ con. Mẹ lần nữa tiếpcận con, căn bản không phải bởi vì mẹ thích con, mà là bởi vì mẹ nhận ra con làcon gái của mẹ." Nhạc Nhạc nói, run rẩy đứng lui lại. Trong đầu nó chỉ nghĩ rađược một hướng duy nhất là A Tử không cần nó.
"Nhạc Nhạc, không phải nhưthế, thực sự không phải như thế!" Tử Khê vừa khóc vừa lắc đầu, cô không biếtgiải thích thế nào với Nhạc Nhạc, cô thực sự sợ hãi! Vì sao cô và Nhạc Nhạc lạibiến thành như vậy.
"Nhạc Nhạc, đến đây!" Lâu Tử Hoán thấy không ổn, hắnđem Nhạc Nhạc ôm vào lòng, "Nhạc Nhạc hãy nghe ta nói, sự tình không phải nhưcon nghĩ đơn giản như vậy. A Tử không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535922/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.