"Anh kêu em theo anh đi Bắc Kinh?"Tử Khê không tin nổi mà nhìn hắn, "Lâu Tử Hoán đừng quên, em còn bộ phim phảitham gia, hiện tại mỗi ngày phải tập luyện, em làm sao đi Bắc Kinh với anhđược." Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Yên tâm, bên Phùng đạo diễn anh đã sắpxếp ổn thỏa, hoàn toàn không có vấn đề." Tử Khê chỉ cảm thấy đau đầu, côbiết Lâu Tử Hoán là nhân vật quan trọng đối với Phùng đạo diễn, dù ông ấy khôngmuốn, cũng sẽ phải đồng ý. Thế nhưng người khác sẽ nghĩ về cô như thế nào, ngườingười đều biết Lâu Tử Hoán có vị hôn thê, thế nhưng hắn lại muốn dẫn theo cô đicông tác. Ở trong mắt người khác, bọn họ không hiểu sẽ cho rằng cô bám lấy hắn. "Lâu Tử Hoán, anh có thể thử tôn trọng em một chút hay không?" Lâu Tử Hoán không hề để ý cô, mà là hỏi Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con cómuốn theo chúng ta đến Bắc Kinh chơi không?" Ánh mắt Nhạc Nhạc bối rốinhìn Tử Khê, nó đương nhiên muốn đi, thế nhưng nếu A Tử nói không muốn, nó cũngkhông dám đồng ý. "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao?" Tử Khê thật sự nổigiận rồi, "Nhạc Nhạc vừa mới nhập học, anh để nó xin nghỉ nửa tháng đi theo anhđến Bắc Kinh." Lâu Tử Hoán nhàn nhã nhìn cô: "Yên tâm, anh sẽ cho ngườigiúp Nhạc Nhạc học bù, học tập của nó sẽ không đi xuống. An Tử Khê, anh đã choThạch Nam an bài tốt lịch trình, em thu thập một chút." Tử Khê lạnh lùngnhìn hắn: "Anh đã quyết định hết rồi, còn hỏi em làm cái gì? Có điều, Lâu TửHoán, anh tại sao lại mang em theo, không sợ vị hôn thê của anh mất hứng sao?" "Em nói Niên Mạn Linh?" Lâu Tử Hoán khịt mũi, "Em đánh giá rất cao địavị của cô ta rồi! Bất luận là loại đàn bà nào đều không thể khống chế được hànhđộng của Lâu Tử Hoán, bao gồm cả Niên Mạn Linh. Dù cho sau này cô ta có trởthành Lâu thiếu phu nhân, cũng là như vậy." Ý tứ của hắn rõ ràng là vềsau muốn lấy Niên Mạn Linh. Đúng vậy, bọn họ đã đính hôn, đương nhiên là bọn họmuốn kết hôn. Vậy tính ra cô chỉ là đồ chơi của hắn sao? Vĩnh viễn không thể ramặt, còn Nhạc Nhạc thì sao? Nó sẽ phải chịu thân phận là con tư sinh. Trong nháy mắt lòng cô bi thương không gì sánh được, thì ra Lâu Tử Hoáncó tâm tư như vậy. Lịch trình của bọn họ đã định, sau khi cô đi huấnluyện lần cuối cùng, ánh mắt của Trần Vĩ Như nhìn cô với hàm ý sâu xa. Tử Khênhận ra được suy nghĩ của chị ta trong ánh mắt đó, ở trong mắt chị ấy, An TửKhê cô cũng như những siêu sao khác dựa vào những ông chủ lớn, làm tình nhâncủa họ. Lúc Tử Khê đi ra, Chung Khang Tề ở cách đó không xa nhìn cô.Trong lòng Tử Khê căng thẳng, thậm chí có điểm không biết làm sao. Đã hai ngàyliên tục, Chung Khang Tề gọi điện thoại cho cô, cô không có dũng khí tiếp. Cũngnhư điện thoại của Hắc Chí Cương, cô cũng không có dũng khí tiếp. Thếnhưng hắn đã trực tiếp tìm đến cô rồi, cô chỉ có thể can đảm đi đối mặt. Cô ngồi vào xe của Chung Khang Tề, thế nhưng Chung Khang Tề cũng khônglái xe. Hắn thẫn thờ nhìn về trước, hơn nửa ngày hắn mới nói: "Thực sự là em ởcùng với Lâu Tử Hoán sao?" Tử Khê quay đầu nhìn hắn, cô không biết mìnhnên nói gì để không làm tổn thương hắn. Thế nhưng cô đã làm hắn bị thương tổnrồi."Xin lỗi, Khang Tề, em nghĩ mình không thể giả làm bạn gái của anh đượcnữa!" Chung Khang Tề nở nụ cười, tay nắm chặt bánh lái đến trắng bệch:"Anh đã sớm đoán được, Tử Khê, em có nghĩ tới mình ở cùng với Lâu Tử Hoán làkhông thích hợp một chút nào không. Hiện tại, Lâu Tử Hoán đã không phải là LâuTử Hoán của năm đó, lòng hắn càng ngày càng u ám, càng thêm thâm trầm khó đoán,hắn như ma quỷ, em đối đầu với hắn không nổi." Tử Khê so với hắn càngcảm thụ được rõ ràng nhất về thay đổi của Lâu Tử Hoán. Lâu Tử Hoán năm đó đãkhông còn bóng dáng, hiện tại Lâu Tử Hoán hoàn toàn là một người khác. "Em rất xin lỗi, Khang Tề, thực sự rất xin lỗi, cũng cảm ơn anh." Cô đãchọn con đường này, bất kể phía trước gặp phải cái gì, nếu cô đã chọn, cô sẽ đónnhận ."Xin lỗi, em phải đi!" "Xem ra chúng ta ngay cả bạn bè cũng khônglàm được đúng không!" Chung Khang Tề bi thương nói, "Anh và Lâu Tử Hoán hoàntoàn là đối địch, em nhất định là chọn đứng về phía hắn, đúng không!" TửKhê bất đắc dĩ cười: "Em không nghĩ là phải đứng về phía ai, bất luận các anhthích đấu thế nào, đều không liên quan tới em. Em không muốn nghe, cũng sẽ khônghỏi đến." Nói xong, cô xuống xe. Cách đó không xa, Thạch Nam ở trên xe chờ cô,mà cô không chút do dự đi về chiếc xe đó. Hai ngày sau, cô và Nhạc Nhạccùng Lâu Tử Hoán ngồi máy bay đến Bắc Kinh. Nhạc Nhạc rất hưng phấn, tuyrằng lịch trình ba ngày của Lâu Tử Hoán đều kín mít, thế nhưng hắn vẫn an bàicho Thạch Nam lái xe chở các cô đi chơi. Tử Khê xuống máy bay đã rất mệtmỏi, thế nhưng Nhạc Nhạc ngồi ở trên xe không an phận, nhìn đông nhìn tây, rấtvui vẻ. Tử Khê không nhớ rõ là bao lâu rồi không có thấy Nhạc Nhạc nở nụcười vui vẻ như thế, ở bên cô, bởi vì mấy năm nay, cô hầu như không thể cùngNhạc Nhạc đi chơi. Nhạc Nhạc chỉ là một đứa trẻ, nó chính là muốn có cảba lẫn mẹ cùng nó chơi đùa. Thế nhưng, ngày thứ hai Nhạc Nhạc tới BắcKinh liền ngã bệnh, đầu tiên là nóng rần lên, cô cho nó uống thuốc nhưng khôngcó tác dụng. Đến buổi tối cả người nó nổi lên những hột đo đỏ. Tử Khê khẩntrương đến rơi nước mắt, đúng lúc Lâu Tử Hoán phải đi họp, hẹn với khách hàng.Suốt đêm Thạch Nam ở bên các cô trong bệnh viện. Nhạc Nhạc được chẩnđoán là bị thuỷ đậu, nhưng Nhạc Nhạc là một dứa trẻ lớn như vậy mà bị thủy đậuthì không bình thường. Lâu Tử Hoán cũng chạy đến, Nhạc Nhạc nằm ngủ rất yên ổn.Tử Khê ngồi ở bên giường, viền mắt sưng đỏ, vẻ mặt uể oải. Lâu Tử Hoánvừa đến, nước mắt cô cũng chảy ra. Lâu Tử Hoán ôm cô ra ngoài, Tử Khê khóc sướtmướt: "Em thực sự là vô ý, lúc Nhạc Nhạc nóng rần lên thì em nên dưa nó đi bệnhviện. Em vậy mà chỉ cho nó uống thuốc, em sao lại ngốc như thế, nếu như khôngphải em phản ứng chậm chạp như thế, Nhạc Nhạc cũng sẽ không chịu khổ như vậy." Lâu Tử Hoán ôm chặt cô, vỗ lưng cô, an ủi: "Được rồi, không có việc gìlà tốt rồi. Anh sẽ gọi bác sĩ kiểm tra toàn bộ cho Nhạc Nhạc một lần, đứa nhỏnào cũng phải bị nổi đậu một lần. Phát sinh rồi cũng tốt, sau này thân thể sẽkhỏe mạnh hơn." Tử Khê nói không nên lời, cô thực sự quá mệt mỏi, Lâu TửHoán ôm cô ngồi trên ghế ở hàng lang. Cô không phải là thích khóc như vậy, trênthực tế trước đây có khổ cực ra sao, cô cũng không hề khóc. Chỉ là ở cùng Lâu TửHoán một chỗ, mỗi một giây phút đều rất sợ hãi, cô rất sợ. Vì ở cùng Lâu Tử Hoánlà trái luân thường đạo lý, sẽ gặp báo ứng. Cô sợ báo ứng xảy ra trên Nhạc Nhạc!Cô tình nguyện người bị khổ là bản thân mình. "Anh nói Mộc Nam đưa emquay về khách sạn nghỉ ngơi, anh ở đây với Nhạc Nhạc." Lâu Tử Hoán thấy cô vấtvả như vậy, không tránh khỏi có chút không đành lòng. Tử Khê lắc đầu:"Em muốn ở bên cạnh Nhạc Nhạc, em không muốn khi nó tỉnh lại thì em không có ởbên cạnh nó." Sau cùng Lâu Tử Hoán cũng không muốn nguyện miễn cưỡng cônữa, ngày hôm nay, cô đã chịu đựng cả ngày không ngủ rồi."Vậy em trước tiên ngủđi, một lát Nhạc Nhạc tỉnh, anh sẽ gọi em. "Lâu Tử Hoán, anh nói xem đâycó thể là báo ứng hay không?" Thân thể Lâu Tử Hoán cứng đờ, lớn tiếngnói: "Em nói bậy bạ gì vậy, nào có báo ứng gì? Có Lâu Tử Hoán anh ở đây, báo ứngsẽ không rơi xuống trên người chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]