Khi tất cả kết thúc thì, Tử Khê như búp bê tàn tã nằm trên giường. LâuTử Hoán lấy khăn mặt giúp cô lau tóc. Nước mắt trên mặt cô đã khô, thânthể đầy vết tích loang lổ, không có một chỗ nào nguyên vẹn. 
Đến lúc này, Lâu Tử Hoán nhận ra được vừa rồi hắn có bao nhiêu thô bạo. Hắn gọi điện thoại, cho người đưa thuốc đến. Hắn cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốccho cô, còn cô nhắm mắt nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích. 
Xoa thuốc xong, hắn ôm lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô: "Lần sau còn dám không? Hử!" 
Tử Khê vẫn không nhúc nhích, mặc cho môi bị hôn, nước mắt của cô đã chảy khô, thậm chí cũng không có khí lực liếc hắn một cái. 
"Nói, em sẽ không gặp lại Chung Khang Tề, cũng giữ khoảng cách với Hắc ChíCương. Tử, không nên lại khiến anh nổi giận biết không? Chỉ cần em không chọc anh tức giận, anh sẽ thương em thật tốt, chiều em hết mình!" Hắnhôn khóe mắt đã khô nước mắt của cô, ngữ khí ôn nhu không gì sánh được. 
Toàn thân Tử Khê run lên, người đàn ông này thật là đáng sợ, cô thầm nghĩtrốn, thế nhưng cô không có khí lực trốn. "Em phải đi về, Lâu Tử Hoán,em phải đi về!" 
"Gấp cái gì?" Lâu Tử Hoán hôn lên mặt cô, "Em và anh cùng biến mất, ai cũng có thể đoán được chúng ta xảy ra chuyện gì,không cần phải gấp gáp, anh sẽ đưa em trở lại!" 
Tử Khê không dám tin nhìn hắn: "Anh một chút cũng không quan tâm sao? Vị hôn thê của anh còn đang dưới lầu, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535912/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.