Khi Lâu Tử Hoán đưa cô trở về phòngthì cô mềm lả ngay cả đứng cũng không vững, hắn không thể làm gì khác hơn là ômcô vào phòng. 
Nhạc Nhạc mở cửa thì rất kinh ngạc, nó có hoa mắt haykhông, ba ba bại hoại cư nhiên lại cùng một chỗ với A Tử. Vậy A Tử biến mất mộtngày một đêm, có lẽ là ở cùng với ba ba bại hoại. 
"Nhạc Nhạc, con cònnhớ ta không?" Lâu Tử Hoán ôm Nhạc Nhạc kéo đến bên người, Nhạc Nhạc lớn lên rấtcao, gần bằng vai hắn. Nó càng lớn mặt càng giống Tử Khê như đúc, nếu không phảihắn biết trước, hắn thật sẽ hoài nghi bọn họ là mẹ con ruột. 
"Ba ba bạihoại!" Nhạc Nhạc đứng không được tự nhiên cũng không dám tới gần hắn, ba ba bạihoại trước mắt không giống với trước đây. Nó không thể nói rõ là không giống ởđâu, chỉ cảm thấy ba ở trước mắt thật khó có thể thân cận như trước. 
LâuTử Hoán đau khổ nhìn Nhạc Nhạc, nhiều năm không gặp như vậy, ngay cả Nhạc Nhạccũng xa lạ với hắn sao? "Nhạc Nhạc, đến đây để ba ba ôm một chút." 
NhạcNhạc sợ hãi nhìn hắn một cái, rồi liếc mắt nhìn Tử Khê đang ngồi ở sô pha. Bâygiờ An Tử Khê vẫn còn rất ghét người đàn ông trước mắt, thế nhưng cô có thể nhìnra hắn là thực sự rất tưởng nhớ Nhạc Nhạc. Huống chi quan hệ cha con, cô khôngthể nói chân tướng cho bọn họ, cũng không thể ngăn cản cha con họ. "Trước đây!Con không phải vẫn rất nhớ ba ba bại hoại sao?" 
Tử Khê vừa nói, viền mắtNhạc Nhạc đỏ lên, khóc lớn òa vào lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535907/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.