Tử Khê đón Nhạc Nhạc quay về nhà Hắc Diệu Tư. Hắc Diệu Tư đã trở về, hắn ngồi trong phòng khách, cầm ly rượu vang đỏ mỉm cười tiến về phía cô.Cô rất ghét biếu tình như vậy của hắn, hắn cứ như thợ săn đang chờ conmồi. Tử Khê cau mày, quyết định không gặp hắn, trực tiếp đưa Nhạc Nhạcvề phòng. "Tôi đã quyết định thời gian đính hôn của chúng ta" Hắc Diệu tư buông chén rượu, đứng sau lưng cô nói. Tử Khê quay đầu lại nhìn hắn, ngồi xổm xuống đối với Nhạc Nhạc nói: " Nhạc Nhạc con về phòng trước đi ." Nhạc Nhạc không dám nhìn Hắc Diệu Tư, gật đầu đi vào. Sau khi Tử Khê xác định Nhạc Nhạc đã vào phòng: " Hắc thiếu ông quyết địnhlà được rồi, ông nói tôi phối hợp như thế nào tôi sẽ toàn lực phốihợp." "Tôi dự định tổ chức lễ đính hôn và kết hôn trong mộtngày, buổi sáng chúng ta cử hành nghi thức đính hôn tại nhà hàng, buổichiều đi ra giáo đường kết hôn, buổi tối là vũ hội. Em nghĩ thế nào?"Hắc Diệu Tư nói. Cả người Tử Khê run lên, cô thể hiện bộ dángtươi cười: " Hắc đại thiếu có cần gấp như vậy không? Chúng tôi đã nằmtrong tay ông, ông còn sợ tôi chạy đến như vậy sao?" Hắc Diệu Tư khóe miệng nhếch lên: " Thực sự là không cần gấp như vậy, nhưng là,chiều nay em đã ngồi lên xe của Lâu Tử Hoán. Tôi đột nhiên không thểchấp nhận loại tình huống như vậy được. Em đã là vị hôn thê của tôi, tôi làm sao để cho người đàn ông khác mang em đi. Tránh để hậu họa vềsau,tôi liền quyết định kết hôn sớm." Cô chính là muốn lấychuyện buổi chiều để gây sự với Hắc Diệu Tư nhưng không ngờ đổi lại làviệc Hắc Diệu Tư cùng cô kết hôn sớm. "Nếu Hắc thiếu đã quyết định, tôinghĩ tôi không còn cách nào khác! Hắc thiếu còn có chuyện gì khác không? Tôi về phòng trước." "An Tử Khê!" Hắc Diệu Tư nhìn cô, ánh mắtthâm trầm," Nghe đây, em không được gặp lại Lâu Tử hoán. Em hẳn là đã rõ ràng, dù cho văn kiện kia không có, tôi cũng sẽ có cách làm cho hắnthân bại danh liệt." Lúc này Tử Khê càng khinh bỉ vạn phần tênđàn ông trước mắt này, hết lần này đến lần khác chỉ biết uy hiếp cô, bức cô khuất phục."Tôi nghe rồi, Hắc thiếu còn có gì khác phân phó sao?" Trong mắt Hắc Diệu Tư hiện lên lửa giận, sau đó liền khắc chế. Từ khi trưởngthành tới giờ hắn chưa bị kẻ nào làm cho nổi giận, đương nhiên An Tử Khê cũng không ngoại lệ. " Tốt, nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ tìm ngườitới may đo áo cưới cho em." Tử Khê dừng một chút, trở về phòng.Nhạc Nhạc ngồi ở trên giường đung đưa chân, mấy ngày này, nó cũng chỉ có những động tác này. Đôi mắt nhỏ rất mơ màng, rất ít nói chuyện cũng rất ít cười. "Nhạc Nhạc, xin lỗi!" Cô ôm lấy con gái, hôn lên tócnó," A Tử đáp ứng con, chúng ta sẽ không ở chỗ này lâu lắm đâu, mẹ nhấtđịnh mang con rời khỏi hắn có được hay không?" Nhạc Nhạc ngỡ ngàng ngẩng đầu: " A Tử, con có thể gọi điện thoại cho ba ba bại hoại không?" Tử Khê ôm chặt con gái, cô không thể nói là được, cũng không thể nói làkhông được. Nhạc Nhạc, bảo bối của cô, cô làm sao có thể để Nhạc Nhạcchịu khổ cùng cô như vậy!" "A Tử, không thể sao?" Nhạc Nhạc ngẩng đầu, vạn phần ủy khuất. "Xin lỗi, Nhạc Nhạc, xin lỗi!" Cuộc sống của cô cùng Lâu Tử Hoán không thểbuộc lại, thế nhưng hắn là cha của Nhạc Nhạc, lẽ nào cô bởi vì ích kỉcủa bản thân mà chặt đứt tình phụ tử của họ sao? Nhạc Nhạc luônrất nghe lời, Tử Khê cũng không nói đồng ý, nó sẽ không nói thêm câunào. Ngực nó âm thầm bi thương, sau này thực sự sẽ không còn được gặplại ba ba bại hoại sao! Hôm sau, Hắc Diệu Tư an bài cho gọi nhàthiết kế tới đo vóc dáng của cô. Đo xong dáng người rồi lại thử y phục,cô mới có thể đi ra ngoài. Lúc này cô lại nhận được điện thoại của HắcChí Cương, Đã lâu rồi cô không có nhận được điện thoại của Hắc ChíCương, gần đây cô lại xảy ra nhiều chuyện nên cô hầu như đã quên mấtanh. Cô và Hắc Chí Cương hẹn nhau ở quán ăn mà cô và anh vẫn hay đến trước đây, Hắc Chí Cương gọi cho cô tô miến. Hiện tại khí trời rấtnóng, nhưng khí lạnh trong quán ăn đã làm cho cô ăn miến cảm thấy rấtngon. "A Tử, em sẽ kết hôn với anh trai anh phải không?" Cô vừa mới ăn lưng trừng, trong mắt Hắc Chí Cương là đau thương khó tả. Kể từkhi tin này lan ra, anh vẫn luôn ở trong trạng thái kinh ngạc cùng không thể tin nổi. Lúc trước, khi Tử Khê đến bệnh viện sinh con thì chính anh trai cùng mẹ cô nói với cô là con của cô không cứu được do quá trễ. TửKhê rất hận mẹ mình cùng Hắc Diệu Tư , Tử Khê khi sinh có gọi điện choAn Dạ Vũ, bà lúc đó lại ở cùng anh trai anh. Chuyện này sau đó Tử Khêmới biết và anh cũng biết. Khi Tử Khê vào phòng mổ thì Hắc Diệu Tư cùngAn Dạ Vũ nói với bác sĩ là chỉ cần mẹ không cần con. Tử Khê biết chuyệnnày và hắn cũng biết. Việc tư tình nhiều năm của Hắc Diệu Tư và An DạVũ hắn cũng rõ ràng hơn ai hết, nên hắn không thể nào ngờ được Hắc Diệu Tư sẽ cùng một chỗ với Tử Khê. "Ngoài ý muốn, em cũng không ngờ!" Tử Khê buông đũa, nhắc tới Hắc Diệu Tư cô không có tâm trạng ăn. "Vì sao? Em làm sao có thể thích anh hai?" Hắc Chí Cương rất khó tin nổi là Tử Khê sẽ thích anh hai, cô hận nhất là anh hai mới đúng. "Đúng vậy, làm sao em có thể thích hắn!" Một người đàn ông ma quỷ, vô sỉ,chuyện tình xấu hổ của hắn và mẹ cô đã nhiều năm như vậy thậm chí bâygiờ còn chưa sạch sẽ. Trừ phi cô điên rồi hay là cô u mê nên mới có thểthích một người đàn ông như vậy. "A Tử, nói cho anh đã xảy rachuyện gì?" Hắc Chí Cương thấy sự tuyệt vọng cùng trào phùng trong mắtTử Khê càng xác định suy nghĩ của mình, cô ấy chắc chắn là có nỗi khổtâm. "Chí Cương, anh biết chuyện của em mà. Anh so với bất cứ ai biết rõ nhất em không tài nào thích anh trai của anh."Trong đầu Tử Khêxuất hiện một ý niệm, có chút mạo hiểm thế nhưng cô muốn thử một lần."Anh có thể giúp em hay không, em muốn rời khỏi đây. Em muốn đem NhạcNhạc rời khỏi đây để bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng anh trai anh lúc nàocũng cho người theo dõi em. Tin em đi, bên ngoài nhà hàng chắc chắc cóngười của anh trai anh để phòng ngừa em chạy trốn." Hắc ChíCương biến sắc, khẩu khí run run: "Anh, anh trai anh vì sao phải làm như vậy? Anh chưa từng nghe anh trai nói là hắn thích em vì sao đùng mộtcái biến thành hai người kết hôn? "Anh trai của anh đúng làkhông thích em, mà em cũng không thích hắn. Hắn lấy em, chẳng qua làmuốn trả thù Lâu gia mà thôi! Chí Cương, em không thể gả cho hắn, thựcsự không thể, hiện tại chỉ có anh có thể giúp em, anh có nguyện ý giúpem hay không?" Tử Khê khẩn cầu nhìn anh. Tử Khê chưa từng khẩncầu như vậy, ngay cả khi cô sống khổ sở tại Lâu gia, cô cũng không cầuxin anh. Hiện tại Tử Khê lại cầu xin anh, thế nhưng cũng có nghĩa là anh phải phản bội anh trai. Anh trai đã báo cho toàn bộ mọi người trong gia tộc là hắn muốn lấy An Tử Khê. Tại Hắc gia, anh trai chính là ngườikhông thể lay động về việc hôn sự, hắn đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫncòn độc thân, đây chính là vấn đề sầu não của cha mẹ cùng ông nội. Giờđây, hắn nói hắn muốn kết hôn, chỉ cần đối tượng không quá tệ họ sẽ đồng ý ngay. Anh trai thậm chí còn nói tổ chức đính hôn và kết hôn trong một ngày, đó là điều chưa xảy ra tại Hắc gia, cũng có thể thấy được hắn rất vội vàng đối với Tử Khê. Thế nhưng anh phải giúp Tử Khê thoát khỏi anhtrai, đến lúc đó anh trai cùng Hắc gia sẽ trở thành trò cười. Anh khôngthể phản bội anh trai, từ nhỏ đến lớn anh trai chính là thần tượng củaanh, chính là thiên thần trong lòng hắn. Anh đối với anh trai là tônthờ, chỉ hy vọng một ngày nào đó anh có thể bằng một phần mười của anhtrai. Tử Khê nhìn ra sự khó xử của anh, nghĩ lại quan hệ giữaanh và Hắc Diệu Tư thì cũng có thể hiểu được. Tuy rằng trong lòng rấtthất vọng, nhưng cô nói "Em biết là làm anh khó xử rồi, anh cự tuyệtcũng có lý thôi, rốt cuộc thì Hắc Diệu Tư cũng là anh trai của anh." "Xin lỗi, Tử Khê." Phải phản bội anh của anh, so với giết anh còn đau khổ hơn. Tử Khê miễn cưỡng cười cười, cô quá ngây thơ rồi, làm sao có thể chorằng Hắc Chí Cương sẽ giúp cô. Bọn họ chính là anh em ruột, còn cô chẳng là gì cả. ''Không sao cứ coi như hôm nay em chưa nói gì đi. Em chỉ cómột thỉnh cầu duy nhất là chuyện ngày hôm nay em nói, anh đừng nói lạivới anh trai của anh." Hắc Chí Cương gật đầu, vẻ mặt của Tử Khêlàm anh đau lòng. Anh nói: " Tử Khê, anh trai anh đúng là một người tàigiỏi. Anh là lần đầu tiên thấy hắn quan tâm đến việc muốn cùng một người kết hôn như vậy, hắn thậm chí đích thân bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, có thể thấy hắn đối với em thực sự rất trân trọng. Em gả cho anh trai anh, hắn sẽ tốt với em." Hắc Chí Cương nói xong, trong lòng cực kì đau xót.Nói những lời đó với Tử Khê có thể nói đối với anh là thống khổ. Anh yêu Tử Khê nhiều năm như vậy, chỉ một lời nói muốn của anh trai hắn thế làxong, thật không công bằng. Tử Khê cười, cô không có cách nàoyêu thích hoặc có cảm tình với Hắc Diệu Tư, hắn đã chỉ toàn cho cô sự sợ hãi. Cô chuyển chủ đề: "Thời gian gần đây không thấy anh, anh có việcgì gấp lắm sao?" Hắc Chí Cương nói: "Anh trai để cho anh để ýchuyện bên phía Đài Loan, cho nên phải thường xuyên bay tới Đài Loan."Suy xét kĩ lại, có lẽ anh trai là cố ý cho anh đi làm ở bên ngoài. Anhtrai anh biết anh yêu Tử Khê, thế nhưng anh ta lại muốn lấy Tử Khê. "Thì ra là như vậy." Tử Khê nhàn nhạt đáp lại, trong đầu của cô chỉ duy nhất một ý niệm là làm sao xuất ngoại thoát khỏi đây. Lúc này đây, cô nhấtđịnh phải thành công, không thể lại để Hắc Diệu Tư bắt được, bằng khôngcuộc đời cô thực sự sẽ bị hủy. "Tử Khê, chúc mừng em!" Hắc Chí Cương cười khó khăn, chúc phúc cô. "Chúc em rơi vào địa ngục sao?" Tử Khê nói trào phúng, cùng Hắc Diệu Tư kếthôn, đó chính là đáng sợ cũng chính là địa ngục, thậm chí so với địangục còn đáng sợ hơn. Hắc Chí Cương nghẹn lời, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. "Chí Cương, anh thực sự không thể giúp em lúc này đây sao?" Tử Khê vẫn chưabuông tha mà cầu xin anh, ngoại trừ anh cô không ra nghĩ còn có ai cóthể giúp cô. Cô không thể gả Hắc Diệu Tư, tuyệt đối không thể, cô sẽ hủy diệt chính mình, hủy diệt Nhạc Nhạc, cũng hủy diệt Lâu Tử hoán. Hắc Chí Cương khó xử nói với cô: "Đó là anh trai anh, nếu như anh giúp em chạy trốn, anh trai anh làm sao đây." "Anh trai anh muốn lấy người nào mà không được" Tử Khê vội vàng nói: " ChíCương, em không thể gả cho anh trai anh, hãy tha thứ cho em không nóicho anh mà để cho sự tình phát triển thành như bây giờ. Thế nhưng, emthực sự không thể gả cho anh trai anh, anh hãy giúp em, coi như em cầuxin anh!" Nhìn bộ dạng Tử Khê mà thương cảm, Hắc Chí Cương mềmlòng. Đúng vậy, mấy năm nay bên cạnh anh trai anh không phải không cóphụ nữ, anh cũng chưa từng tận mắt thấy cảm tình sâu đậm của anh traidành cho Tử Khê. Nếu như thực sự chỉ đem Tử Khê làm công cụ trả thù thìTử Khê thật đáng thương. "Chí Cương, van cầu anh, hiện tại chỉcó anh mới có thể giúp em. Nếu như anh cũng không giúp em, em chỉ còncon đường chết. Em không có cách nào chung sống với anh trai anh, chỉcần nghĩ đến hắn cùng mẹ em đã làm những gì, em đã thấy buồn nôn. ChíCương, em không muốn bị nói là mẹ con cùng một chồng với anh trai anh.Như vậy thật là đáng sợ, hắn khiến em trở thành quân cờ tiêu khiển trong trò chơi của hắn, Chí Cương, em không muốn." Nhìn anh ta dao động, TửKhê lại vừa khóc vừa cầu xin anh. Tự bản thân Hắc Chí Cương làhiểu anh trai anh nhất, hắn là muốn chế nhạo Lâu Ngọc Đường, làm cho bộmặt của Lâu gia bị bôi xấu. Kỳ thực, nếu như Tử Khê trở thành chị dâucủa hắn thì hắn cũng không thể chịu đựng nổi. Anh trai không phải làkhông biết anh yêu Tử Khê say đắm, vậy mà anh ta lại điều động anh điĐài Loan, đến khi anh trở về thì hắn đã công bố đính hôn cùng Tử Khê.Anh không phải là không hỏi qua thế nhưng Hắc Diệu Tư mà anh thầm kínhmến không hề để ý đến người em này, em trai đối với hắn mà nói chỉ làngười phải nghe theo lệnh của hắn mà thôi. Hắc Chí Cương nhìn Tử Khê đầy yêu thương, hắn quen Tử Khê nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ cô chưa bao giờ cầu xin như vậy. Anh thực sự có thể trơ mắt nhìn anh traicùng Tử Khê kết hôn, nhìn cô bị anh trai đùa giỡn như vậy sao? "Vậy emmuốn anh giúp em như thế nào?" Tử Khê yên lòng, có Chí Cương hỗ trợ cô rời đi sẽ dễ dàng hơn! Sau khi cùng Hắc Chí Cương nói chuyện một hồi, bọn họ mới rời khỏi quán. Tử Khê xuất phát đi đón Nhạc Nhạc, Hắc Chí Cương còn muốn quay về Hắc thịnên cô không để Hắc Chí Cương chở đi. Khi Hắc Chí Cương vừa lên xe côliền có điện thoại, chính là Lâu Ngọc Đường. Tử Khê do dự không biết cónên bắt hay không nhưng cuối cùng vẫn là bắt. "Tử Khê, là ta, bác Lâu đây." Giọng Lâu Ngọc Đường hết sức dè dặt. Tử Khê nhếch môi, đúng là bác Lâu. Cô lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?" "Con có thời gian không? Chúng ta có thể gặp nhau không?" Lâu Ngọc Đườngnghe ra giọng nói lạnh lùng của cô, càng thêm cẩn thận khi hỏi. "Bác Lâu, con nghĩ không cần, con không có gì muốn nói với bác." "Tử Khê, ta biết con còn đang giận ta, thế nhưng ta thực sự có lời muốn nói với con. Ta sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của con, chúng ta gặp mặtmột lần được không?" Lâu Ngọc Đường bị sự lạnh lùng của Tử Khê đâm bịthương, nhưng cũng không tức giận, dịu dàng đưa ra yêu cầu. "Bác Lâu, bác có điều gì thì nóiqua điện thoại đi! Bây giờ con muốn đi đónNhạc Nhạc, thực sự không có thời gian!" Đây là lời nói thật và căn bảnchính là cô cũng không muốn gặp Lâu Ngọc Đường. "Tử Khê, ta biết con đã ly hôn với Tử Hoán. Kỳ thực ta, ta không muốn bức con, thế nhưng con thực sự không thể ở chung với Tử Hoán ..." "Bác Lâu!" TửKhê không khách khí cắt lời,cô không muốn ông ta lại nhắc tới chuyện của cô và Tử Hoán,"Con cùng Lâu Tử Hoán đã kết thúc, sau này cũng sẽ khôngcùng một chỗ, bác có thể yên tâm." "Tử Khê, ta không phải có ýnày!" Lâu Ngọc Đường cũng nóng nảy, vội vàng nói,"Ta là nói, con cùng Tử Hoán ly hôn, ta biết con nhất định sẽ rất thương tâm. Thế nhưng dù cóthương tâm cũng không có thể xúc động tùy tiện tìm người gả cho! HắcDiệu Tư kia không phải là người dễ trêu chọc, hắn sẽ không thật tình đối với con, Tử Khê, con phải suy nghĩ kĩ, con và hắn không hợp nhau." "Con cùng hắn hợp hay không hợp, chính con rõ nhất, cảm tạ bác Lâu quantâm." Tử Khê nghe không nổi nữa, mũi cô cay cay, uất ức cùng bi thươngkiềm chế ý chí của cô. Cô nỗ lực làm cho mắt mở lớn hơn nữa, không chonước mắt chảy xuống. "Tử Khê, Tử khê, con hãy nghe ta nói. HắcDiệu Tư lớn hơn con nhiều lắm, hắn quá sâu trầm quá cường đại, con gảcho hắn chỉ có bị hại và đau thương. Tử Khê, con tiếp tục hận ta, tiếptục hận Lâu gia hay không, cũng không nên đem việc chung thân hạnh phúccả đời ra đùa giỡn!" "Bác Lâu, bác không phải vẫn tán thành congả cho Hắc Diệu Tư sao? Đây không phải là điều khiến Hắc gia cùng Lâugia thêm gắn chặt sao? Hiện tại con đồng ý rồi, bác thế nào lại phảnđối? Bất quá, bác phản đối cũng không được, bởi vì chuyện của con, báckhông có tư cách phản đối. Bác Lâu, con phải đi rồi, cúp điện thoạitrước. Con nghĩ là sau này bác cũng không cần gọi điện nữa." Cô nóixong, không đợi Lâu Ngọc Đường đáp lại, đã đem điện thoại cúp. Nước mắt rơi xuống, cô vội vàng lau đi. Vừa cúp điện thoại, điện thoại lạivang lên, lần này là Hắc Diệu Tư " Hắc đại thiếu, có gì phân phó sao?" "Ai gây sự với em, mà bực như thế!" Hắc Diệu Tư trêu đùa hỏi cô. "Tôi từ trước đến nay đều là như thế này, Hắc thiếu cũng không phải khôngbiết!" Cô khống chế không được bản thân cộc lốc đối với hắn, là hắn bứccô đến nước này, đừng hy vọng cô sẽ hoà nhã đối với hắn. "Ngày hôm nay em đi gặp Chí Cương sao?" Tử Khê cười nhạt: "Hắc thiếu không phải đã biết rồi sao? Lẽ nào Hắc gia có quy định, gả cho anh trai sẽ không thể găp em trai sao?" "An Tử Khê, bình thường ta dung túng em không có nghĩa là em có thể hết lầnnày đến lần khác khiêu khích ta." Giọng điệu đe dọa của Hắc Diệu Tư, cứđể như vậy hắn sẽ bị Tử Khê lấn lướt. Chỉ cần nói chuyện với cô, cô liền giương gai nhọn, sử dụng lời lẽ sắc bén cứ như con nhím, thực sự khônglàm cho người ta thích được. "Thì ra tôi nói bậy rồi? Vậy xinlỗi Hắc thiếu. Ông cưới tôi sợ rằng sau này đều phải chuẩn bị những lầnnhư vậy, hay là có một ngày ông thực sự chịu không nổi mà bóp chết tôi.Tôi đây sẽ chúc mừng ông, cũng chúc mừng cho chính mình, như vậy tất cảmọi người đều được giải thoát rồi!" Cảnh cáo của Hắc Diệu Tư càng khiếntính công kích của cô mạnh hơn, tên đàn ông kia khiến cô khốn khổ cô sẽkhông để cho hắn thoải mái. Hắc Diệu Tư không giận mà nở nụcười: "Còn có một loại khả năng, đó chính là ta sẽ nhổ từng cái gai nhọn trên người em, biến em trở thành con cừu non trong lòng ta. An Tử Khêem cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng đi, Hắc Diệu Tư ta rất là nhẫn nại,ta muốn nhổ cái gai mà em đâm tới!" Tử Khê không muốn lại nghe ý cười đắc ý của hắn, đơn giản chỉ cúp điện thoại. Nhổ gai nhọn của côsao, có thể nhưng chỉ sợ là thể xác sẽ không còn nguyên vẹn. Hắc Diệu Tư làm việc hiệu suất cực cao, huống chi lại chính hắn tự mìnhlàm. Hắn định được thời gian, liền chuẩn bị lễ vật cho hôn lễ. Tử Khêđem mình trở thành một con rối, mặc hắn điều khiển. Chọn nhà hàng, lậpthực đơn, thử áo cưới. Hắc Diệu Tư nói cái gì cô cũng đều gật đầu. HắcDiệu Tư đưa cô trở về nhà cũ của Hắc gia, cô thật không muốn gia nhậpvào cuộc sống của hắn. Hắc Diệu Tư quá mạnh mẽ cô không có năng lựcchống lại dù chỉ một chút. Ông nội của Hắc Diệu Tư là một ônggià hơn 90 tuổi, tóc bạc phơ, ngồi xe lăn nhưng vẫn tồn tại khí phách và uy nghiêm. Hắc Lương Đống- cha của hắn rất trầm mặc, chỉ nhìn cô mộtcái và nói với cô có một câu.Mẹ hắn đúng là một phụ nữ hiền lành, kéo cô nói truyện như tri kỷ. Chị của hắn - Hắc Tố Tâm đi giày cao gót vừa trở về cũng ngồi vào bắt chuyện nhưng chưa nói được vài câu điện thoại cứvang liên tục, cô ta không ngồi được bao lâu liền rời đi. Bản thân TửKhê là chống cự đối với Hắc gia nên không thể dung nhập, sau khi gặp mặt một lần, Hắc Diệu Tư liền không an bài như vậy nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]