"Anh nói cái gì?" Cô hoài nghi có có phải mình nghe lầm hay không, hắncư nhiên lại uy hiếp cô như vậy. Cô nghiêm mặt trắng bệch nhìn anh, "Lâu Tử Hoán, anh biết anh đang nói cái gì không? Anh xác định anh đangnghiêm túc chứ?"
Lâu Tử Hoán cũng ý thức được hắn nói sai, hắnsợ, rất sợ hãi. Hắn không thể mất đi Tử Khê, mà một chuỗi đả kích này,hắn như dã thú bị nhốt, tìm không được lối ra. Hắn chỉ có thể dựa vàobản năng, gắt gao bắt lấy cô: "Vì sao em cũng bị người khác ảnh hưởng,em không phải đã đồng ý sẽ gả cho anh sao? Nếu như em yêu anh đúng nhưem nói, vậy gả cho anh đi!"
Ánh mắt hắn cuồng loạn, bên trong rõ ràng chứa đầy ưu thương tuyệt vọng. Tay Tử Khê run run bắt đầu kí, nhìn mắt mẹ cô, mẹ cô đã bình tĩnh trở lại, thậm chí không nói thêm nửa lời. Lâu Ngọc Đường được Tiêu Tề nâng dậy, ngồi ở sô pha, mắt rưng rưng nhìn cô. Vì vậy, cô cố lấy dũng khí, trước ánh mắt mọi người đặt bút kí tên.
Cô vừa ký xong, Lâu Ngọc Đường liền ngất xỉu, An Dạ vũ xụi lơtrên mặt đất. Trong gian phòng hỗn loạn, Lâu Tử Hoán nhìn chằm chằm TửKhê. Cô đã là vợ của hắn, cô rốt cục là của hắn rồi! Hắn nên vui vẻ mới đúng, nhưng một nỗi tuyệt vọng càng sâu ập tới trong hắn. Hắn ôm lấy Tử Khê, muốn che giấu nội tâm bất an, thế nhưng nội tâm tuyệt vọng cùng sợ hãi lại lan rộng hơn, sau cùng bao phủ lấy hắn.
May là Lâu Ngọc Đường cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535886/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.