Sáng sớm, Tử Khê đã tỉnh lại trong khi Nhạc Nhạc vẫn còn ngủ say. Ngàyhôm nay không có thông báo, cô có thể ngủ nhiều hơn. Hôm nay lại là cuối tuần, Nhạc Nhạc cũng được nghỉ học, cô có thể đưa Nhạc Nhạc đi chơi một chút,có thể là đi công viên hoặc khu vui chơi. Như vậy, Nhạc Nhạc cũngsẽ vui vẻ một chút và có thể quên hết những gì không thoải mái ngày hômqua. Cô mặc quần áo ở nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lâu Tử Hoán. Hắn dựa vào cạnh cửa, không biết đã đứng như thếbao lâu rồi. Cô cả người ngây ngẩn: "Anh, anh sao lại đứng ở đây?" Đôi mắt Lâu Tử Hoán gắt gao nhìn cô chằm chằm, một tay kéo cô vào lòng, hắn mạnh mẽ ôm lấy cô như thể muốn cô và máu thịt mình nhập lại làm một. Tử Khê bị các hành động liên tiếp của hắn làm cho hoảng loạn, Lâu Tử Hoánôm làm cô gần như không thở nổi. Thân thể hắn lại run run, càng ôm côchặt hơn.Từ trước tới nay, Lâu Tử Hoán ở trước mặt cô luôn tự cao tự đại chưa bao giờ yếu đuối như vậy, làm cho cô rất bất an. Tay bất giác ômlấy thắt lưng hắn: "Lâu Tử Hoán, anh làm sao vậy?" Lâu Tử Hoánvẫn không nói lời nào, thừa dịp Nhược Hi ngủ, hắn vô tri vô giác rờikhỏi bệnh viện. Dọc đường đi, đầu óc hắn rối như tơ vò, hắn thậm chí còn không biết bản thân nên đi đâu.Hắn không thể nào phá vỡ lời hứa với mẹhắn, lại càng không thể làm thương tổn em gái, nhưng hắn cũng không cóbiện pháp nào thuyết phục chính mình phải ở cùng một chỗ với Nhược Hiđược. Đang lúc mê man, hắn bất giác đi đến dưới lầu nhà cô, theo bản năng, hắn ngây ngốc đứng ở cửa. Hắn không nhấn chuông, hắn sợ hãicái hi vọng sẽ thấy cô xuất hiện. Ngay cả bản thân cũng không rõ lắm vìsao vào thời điểm rối bời thế này, vậy mà hắn chỉ có thể nghĩ đến cô. Hộ gia đình bên cạnh cũng đã thức dậy, thỉnh thoảng đem ánh mắt hướng vềphía họ.Tử Khê nhẹ nhàng đẩy hắn: "Chúng ta vào trong trước đã." Lâu Tử Hoán sừng sốt, hơi buông cô ra, chờ cô mở cửa rồi cùng cô bước vào. Tử Khê đẩy hắn ra: "Anh có muốn uống chút gì không, ở đây tôi không có gì, chỉ có nước lọc." Lâu Tử Hoán ngồi trên ghế sô pha nhỏ của cô, một đêm không ngủ làm cho hắnmệt mỏi rã rời, nhưng hắn không tài nào nhắm mắt lại được. Chỉ cần nhắmmắt lại, thì lời nói trước khi chết của mẹ hắn sẽ vang vọng bên tai hắn, và khuôn mặt tái nhợt của Nhược Hi sẽ chiếm giữ toàn bộ đầu óc hắn. An Tử Khê đưa nước cho hắn, nhìn thấy hình dáng ngơ ngẩn kia của hắn, lòng cô rất bất an và lo lắng. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Lâu Tử Hoán, anh rốt cuộc làm sao vậy?" Hắn đột nhiên nở nụ cười,đem cô ôm vào trong lòng, hung hăng hôn cô. Vừa chạm đến đôi môi ngọtngào của cô, hắn giống như được cứu sống, hôn càng sâu, càng cuồngnhiệt.Bàn tay xâm nhập vào nội y của cô, kéo áo ngực ra, xoa nắn ngựccủa cô. Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, một tay đẩy thân thể của cô áp vào sôpha, kéo bỏ hết quần áo của cô từ trên xuống dưới. Tử Khê luốngcuống, cô không né tránh được nụ hôn của hắn, vặn vẹo thân mình thầmnghĩ thoát khỏi hắn: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi, Nhạc Nhạc đang ngủ ởbên trong." Hắn điên rồi sao? Đúng vậy, hắn đã sớm điên rồi,bằng không hắn sẽ không bức bản thân đến hoàn cảnh như vậy. Tay hắn vộivàng kéo quần của cô, cắn lên vành tai của cô nói: "Chỉ cần cô khônggọi, Nhạc Nhạc sẽ không tỉnh." Cô thật muốn đá hắn văng ra ngoài, hối hận vì sao lại cho hắn vào, hắnchính là một tên đầu heo chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ, tại sao lúcnào cũng là như thế này chứ! Cô muốn mắng hắn, vừa nhấc đầu nhìn lên ánh mắt hắn. Tơ máu che kín ánh mắt hắn, ở đó khuôn mặt đau xót cùng tuyệtvọng đánh vào lòng của cô. Cô ngây ra nhìn hắn: "Lâu Tử Hoán, anh!" Lâu Tử Hoán chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, nhân cơ hội bỏ quần cô ra. Cởi bỏ dây lưng của chính mình, kéo khóa xuống, xâm nhập vào trong cô. Hắnkhông đủ sức để nói dông dài, hắn chỉ biết phải hòa chung cùng cô, dùnghết chút sức lực cùng cơ hội cuối cùng này để có được cô. Tử Khê ngẩng đầu, cô cắn chặt môi dưới. Nhạc Nhạc còn đang ngủ bên trong, côkhông dám phát ra tiếng kêu. Cô gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, thở gấptheo từng động tác của hắn. Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, đề cho côngồi trên người hắn, động tác càng mãnh liệt hơn. Tử Khê vừa đau lại vừa khoái ý, khi cô vừa cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn như dã thú bị thương, cô liền ôm lấy đầu của hắn, để cho hắn vùi vào ngực mình. Hắn bịthương, lúc này đây Lâu Nhược Hi đã cho hắn một đòn trí mạng, lưng hắnđeo rất nhiều gông xiềng, hắn rốt cuộc không chịu nổi. Khi cơnkích tình qua đi, Lâu Tử Hoán vẫn gắt gao ôm cô, mặt hắn chôn nơi ngựccô. Hương thơm của cô ngay tại mũi hắn, cả người cô đang ở trong lònghắn, thân thể bọn họ cùng một chỗ rất phù hợp, giống như bọn họ là trời sinh phải như thế. An Tử Khê! An Tử Khê! Từ hôm nay trở đi, hắn thật sự sẽ buông tay sao? Tay Tử Khê len vào giữa hắn, tay kia nhẹnhàng vỗ về lưng hắn. Giờ khắc này, cô có ảo giác Lâu Tử Hoán chính làđứa nhỏ của cô, đứa nhỏ bị thương phải về để được mẹ ôm ấp tìm kiếm anủi. Hắn chậm rãi buông cô ra, ôm cô để cho cô ngồi xuống sôpha, chính mình bắt đầu sửa sang lại quần áo. Tử Khê không biết vì saolại nhìn hắn, khi hắn đưa quần áo cho cô, ánh mắt cô vẫn không rời khỏihắn, đờ đẫn mặc vào. Hắn lại biến thành tên Lâu Tử Hoán cường đại, đôimắt hắn đã không còn tuyệt vọng cùng đau xót, thêm vào đó là một chútkiên định. Hắn đã ra quyết định, cô không hiểu vì sao cảm thấy bất anvới quyết định của hắn. Hắn chỉnh lại quần áo, sau khi thấy côcũng đã mặc quần áo vào, miệng hắn hé một chút tươi cười: "An Tử Khê, cô không phải vẫn cầu tôi buông tha cô sao? Chúc mừng cô, tôi buông thacô! Chỗ công ty, cô vẫn tiếp tục công việc, nhưng khế ước của cô với tôi sẽ chấm dứt trước thời hạn." "À, à, thật tốt quá!" Tử Khê theo bản năng đáp lại cho có, tim lại hoảng, không chỉ loạn, mà còn rất đau. "Cô, cô cũng có thể không cần ở lại Lâu gia nữa, Hắc Diệu Tư cô cũng có thểkhông phải gặp!" Nói xong, hắn muốn rời đi. Ra khỏi nơi này, hắn sẽ phải đi một hướng khác, hắn đã không có sự lựa chọn nào khác. "LâuTử Hoán!" cô đuổi theo, " Vì sao anh đột nhiên có quyết định như vậy?Tối hôm qua, tối hôm qua Lâu Nhược Hi không có việc gì chứ!" Cô tự nhủ,hắn đã nói buông tha cô , điều này không phải cô vẫn hy vọng sao? Nhưngcô vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, sáng sớm hắn canh giữ ở cửa nhà cô chỉ đểnói với cô rằng khế ước đã chấm dứt sao? Vì sao hắn muốn dùng ánh mắtnhư vậy nhìn cô? Vì sao hắn lại bi thương tuyệt vọng như thế? Cô khôngbuông bỏ được nghi vấn này nọ, việc không quan tâm đến hắn đối với cô mà nói là việc không thể. "An Tử Khê, cô không phải là yêu tôi rồi chứ? " Hắn đột nhiên quay đầu, ngả tới gần cô, "Cho dù cô yêu tôi, tôicũng nói cho cô biết, tôi vĩnh viễn không có khả năng sẽ yêu cô. Cho nên chuyện của tôi không cần cô quản, cô cũng không có tư cách quản. Tôi có quyết định này vì tôi cảm thấy chơi đùa với cô đã chán rồi. Những tưởng tôi có thể chơi cô được kha khá thời gian, ai biết cô một chút tínhkhiêu chiến đều không có, tôi ngoắc ngoắc ngón tay cô liền tự động cởiáo, tháo thắt lưng, ngoan ngoãn làm cho tôi thỏa mãn. Hiện giờ ngay cảcùng cô lên giường cũng làm cho tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, lạiphải cùng cô chơi như vậy nữa, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã muốn buồn nôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]