Dọc đường đi, Lâu Tử Hoán không nói một lời nào. Hắn mở cửa cho cô lênxe, từ đó về sau cũng không buồn hé răng. Tử Khê thật sự rất mệt, tựavào ghế chợp mắt. Khi Lâu Tử Hoán quẹo qua một con đường, cô nói: "LâuTử Hoán, tôi đói bụng, anh mời tôi ăn cơm đi!"
Lâu Tử Hoán nhìncô một cái, đánh tay lái chuyển hướng về một con đường khác: "Chẳng lẽđại tiệc kiểu Pháp không làm cô no bụng sao?"
Tử Khê cười: "Nhờ phúc của anh, bữa cơm kia khó nuốt chết đi được!"
Lúc này trên mặt Lâu Tử hoán mới có ý cười, đưa cô vào một quán cơm, maymắn hiện tại người không nhiều lắm, bọn họ đi vào một gian phòng, kêumột bàn thức ăn. An Tử Khê mặc lễ phục dạ hội, mới đây còn đang ở nhàhàng Tây ăn cơm, giờ lại không để ý đến hình tượng mà ngấu nghiến ăn cơm và thức ăn. Lâu Tử Hoán buồn cười nhìn cô: "Cô thực sự đói như vậy sao? "
"Lâu đại thiếu gia, anh ngày nào cũng ngồi ở văn phòng, cóhơn một trăm ngàn người vây quanh hầu hạ, anh đương nhiên sẽ không đói.Anh thử nhìn xung quanh một chút sẽ thấy bọn họ đều chân trần áo vải,đến mơ cũng chả dám mơ đi nhà hàng Tây ăn gan ngỗng uống rượu vang." Cô nuốt một miếng thịt lớn, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, lời nói còn không rõ ràng.
"An Tử Khê!" Hắn gọi tên của cô.
"Chuyện gì? " Cô vừa nuốt đồ ăn vào miệng, không kiên nhẫn đáp lại hắn, chủ ý là muốn tiếp tục tập trung chiến đấu.
Lâu Tử Hoán dời qua ghế dựa, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535857/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.