Tử Khê nghe xong lờinói của Lâu Tử Hoán, ngược lại còn cười! Cô không biết nên hận Lâu Nhược Hi hay là nên cảm tạ cô ta! Ở bên cạnh Lâu Tử Hoán, cô sống một ngàybằng một năm, vất vả lắm mới được giải thoát. Đúng, là phải vái lạy LâuNhược Hi đã ban tặng. May là đồ đạc của cô ở trong nhà Lâu Tử Hoán rấtít, cô chỉ đơn giản thu dọn một chút, không chút do dự rời đi.
Chỉ có Lâu Tử Hoán, khi cô thu dọn đồ đạc xong, lúc rời đi, sắc mặt của hắn phức tạp. Khi cửa đóng rầm một tiếng, hắn đấm một quả nặng nề lêntường, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ tức giận.
“Anh!” LâuNhược Hi chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng nhìn hắn, chân cô tađi chân trần, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, sắc mặt lại càng tái nhợt nhưtuyết, bộ dáng kia rất điềm đạm đáng yêu.
“Nhược Hi, làm sao em ra đây!” Lâu Tử Hoán bước hai, ba bước đi tới ôm lấy em gái về phòng.
“Anh!” Lâu Nhược Hi lúc nằm xuống túm thật chặt vạt áo hắn: “Anh sẽ không rời em đi phải không?”
Lâu Tử Hoán nghe thấy cô ta nói vậy, hận không được đánh mình mấy quyền,hắn hôn lên mặt cô: “Đứa ngốc, anh hai vĩnh viễn không rời bỏ em!”
Lâu Nhược Hi ôm thật chặt cổ hắn, thực sụ vui vẻ bật cười: “Anh, vậy chúngta vĩnh viễn ở chung một chỗ có được hay không?” Tử Khê có thể làm thìem cũng có thể. Anh, chúng ta cả đời ở chung một chỗ, cả đời không xarời nhau!”
Lâu Tử Hoán thân thể cứng đờ, hắn kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535848/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.