Tử Khê ngủ rất nặngnề, rất dài, lúc vừa tỉnh lại có cảm giác cả người rùng mình một cái, cô mở mắt ra, Lâu Nhược Hi liền đứng ở bên giường nhìn chằm chằm. Cô nhìncăn phòng treo rèm cửa thật dày. Trời vẫn còn rất u ám, ánh mắt của LâuNhược Hi phảng phất như màn theo dao, đâm vào cô, mỗi một dây thần kinhcũng giật mình tỉnh lại.
“Tử Khê, cô đã dây!” Lâu Nhược Hi cườiđi tới đầu giường, giọng nói của cô ta chính là nhu nhược như vậy, không xương nhẹ như tơ, âm trầm đáng sợ.
Tử Khê giật giật thân thể,không có một chỗ nào không đau, cô vừa nhìn lên đồng hồ điện tử ở đầugiường đã là 11 giờ rồi. “Lâu Nhược Hi, nói đi, cô muốn gì?” Ở trong mắt người khác, Lâu Nhược Hi có thể là một đóa hoa mềm mại vô hại đượctrồng trong nhà kính, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, Tử Khê cô cùng rõ ràngLâu Nhược Hi giấu diếm mưu mô là cỡ nào thâm trầm cùng đáng sợ.
“Tử Khê, đang ở đây nói cái gì vậy?” Lâu Nhược Hi vẻ mặt vô tội, “Tôi thấytôi qua anh hai đối với cô như vậy, tôi lo lắng cô sẽ có chuyện gì chonên mới đến xem cô một chút!”
“Lâu Nhược Hi, cô cũng biết Lâu TửHoán là anh trai cô.” Tử Khê vốn không muốn nói gì, dù sao cũng làchuyện của anh em họ. Lâu Tử Hoán lại càng hận cô thấu xương. Anh em bọn họ muốn làm chuyện gì loạn luân cũng không liên quan đến cô mới phải.Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lâu Nhược Hi, cô ý thức được từng ánh mắt, từng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535845/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.