Chương trước
Chương sau
Tử Khê xuống lầu,chiếc xe Lincoln màu đen không ngờ đã ở dưới lầu đợi cô. Bật cười, HắcDiệu Tư hình như thật sự không có gì là không làm được.
Cô ngồitrên xe, từ kính chiếu hậu cô có thể nhìn thấy mặt mình, may mắn là côcó trang điểm, không những có thể giấu được sắc mặt có nhiều tái nhợt,mà còn có thể che giấu được vết thương trên tay cô bởi một lớp phấn dày, vết thương cũng trở nên như trong suốt, không nhìn kỹ cũng không nhìnra được.
Đi vào khách sạn Grand Hyatt, quản lý đứng ở đại sảnh đã biết cô là ai nên nhiệt tình đến đưa cô đi vào. Cô đứng trong thang máy nhìn con số biến hóa từ 1 biến thành 2 rồi tăng dần lên, cô vô cùng hyvọng con số kia mãi mãi tăng lên như vậy, đừng có ngừng lại, như vậy thì cơn ác mộng sẽ không đến.
Thang máy lên đến tầng 16 thì dừnglại, cô hít sâu một hơi rồi đi theo quản lý đi ra ngoài, đi sang bênphải thẳng đến trước một chiếc cửa, quản lý ý bảo cô đi lên. Cô sững sờlấy thẻ khóa cửa từ trong túi ra, nhẹ nhàng áp lên bảng điện tử, tít một tiếng, quản lý tận tâm thay cô mở cửa.
Cô đi vào rồi thì cánhcửa ở sau lưng cũng đóng lại. Không hổ là phòng tổng thống, ngay cả cửasổ sát đất trong phòng khách độc lập cũng rất mỹ lệ, đáng tiếc giờ nàykhắc này cô không có tâm tình để thưởng thức.
Hắc Diệu Tư ngồitrên ghế sô pha, cầm một ly rượu vang trong tay nhìn cô đứng ở cửa lộ ra vẻ tán thưởng tươi cười: "Cô mặt như vậy rất đẹp!"
Tử Khê vẫnđứng ở chỗ cũ nhìn người đàn ông, cô sợ hãi muốn lập tức bỏ chạy, cô đilên trên đứng trước ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Hắc DiệuTư, ông có thể đưa phim chụp ảnh cho tôi trước chứ?"
Hắc Diệu Tưbuông ly rượu trong tay xuống, một tay kéo cô vào trong lòng, trên người cô có một mùi thơm tự nhiên, hắn nhất thời vui vẻ thoải mái: "An TửKhê, cô chỗ nào ngon ngọt cũng chưa để cho tôi nếm thử đã muốn lấy lạiphim ảnh rồi?"
Vừa va chạm vào thân thể xa lạ của hắn, cô lập tức trở nên cứng ngắc, nắm chặt túi xách trong tay, cô bắt buộc chính mìnhphải chịu đựng: "Hắc Diệu Tư, ông yên tâm, chỉ cần ông trả lại phim ảnhcho tôi, ông muốn gì đều đã lấy được. Hắc đại thiếu quyền thế địa vị như vậy, tôi muốn đổi ý cũng là không có khả năng, không phải sao? Nhưngtôi thật rất hy vọng Hắc đại thiếu ông có thể nói được làm được."
Ánh mắt đen như mực của Hắc Diệu Tư lóe lên sự tán thưởng, người đàn bà này quả thực vô cùng thú vị, đàn bà dám cùng hắn chơi trò đàm phán giaodịch không nhiều lắm, dám cùng hắn đàm phán giao dịch mà còn thong dongbình tĩnh như vậy đã ít lại càng ít. Người đàn bà như An Dạ Vũ vậy cưnhiên lại có thể sinh ra một đứa con gái thế này thật là kỳ tích.
Hắn nâng cằm cô lên ái muội nói: "Vậy phải xem biểu hiện đêm nay của cô."
Tử Khê cười lạnh, tay ôm lên cổ hắn: "Chỉ cần Hắc đại thiếu gia ông nóilời có thể tin tưởng được, tôi nhất định sẽ không làm cho ông thấtvọng!"
Hắc Diệu Tư cực kỳ tán thưởng cô, đàn bà như vậy nhất định phải giữ ở bên người để chơi đùa cho vui vẻ, hắn nghiêng người kề sátvào cô. Điện thoại của cô lúc này cũng không thức thời vang lên, hắn lại tự buông cô ra, ý bảo cô tiếp điện thoại.
Tử Khê lấy điện thoạitừ trong túi ra, vừa thấy báo cuộc gọi đến là Lâu Tử Hoán, trái tim nhảy lên một trận mạnh mẽ, cô mượn cơ hộ nhảy xuống người Hắc Diệu Tư, ấnnút nghe.
Mới nhấn nút nghe còn chưa kịp nói gì, cô đã nghe thấytiếng Lâu Tử Hoán rít gào: "An Tử Khê chết tiệt, cô bây giờ đang ở đâu,cô trở về ngay lập tức cho tôi!"
Tử Khê nắm chặt điện thoại diđộng, thân thể cũng bắt đầu run run, thật vất vả mới làm cho giọng nóicủa mình có vẻ bình tĩnh: "Lâu Tử Hoán, tôi đang muốn nói với anh, giữachúng ta đã xong rồi, tôi sẽ không trở về làm người phát ngôn cho Hi Hi. Khế ước giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây, những việc khác anh muốnthế nào thì làm thế đi, tôi không sao cả!"
"An Tử Khê, có chuyệngì gặp mặt nói sau, cô lập tức đi ra khỏi chỗ đó, có nghe hay không? Cômuốn cái gì tôi đều cho cô, cô lập tức đi ra khỏi căn phòng đó!" Lâu TửHoán cơ hồ là hét lên, hắn còn đang ngồi trên xe, cô có thể nghe thấytiếng vù vù.
Tim Tử Khê thình thịch đập loạn, chẳng lẽ đã biết cô ở đâu rồi sao? "Lâu Tử Hoán, tôi muốn làm gì đã không còn quan hệ tớianh!" Nói xong cô vội vàng ngắt điện thoại, di động lập tức lại vanglên, cô lại nhấn nút từ chối sau đó tắt máy. Cô vừa quay đầu lại liềnbắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hắc Diệu Tư, vẻ tươi cười của hắn chứađầy hứng thú sâu trầm.
"An Tử Khê, cô nói một chút xem, sức quyến rũ của cô ở đâu có thể làm cho đại thiếu gia của Lâu gia lại khẩntrương, si mê cô như vậy?" Hắn đi lên phía trước, ôm lấy eo cô làm chocô dán chặt vào hắn, cảm thụ hơi thở nóng bỏng của hắn. Ở trước mặt LâuTử Hoán, hắn cũng không có vạch trần sự hiểu biết của mình về quan hệcủa An Tử Khê cùng Lâu gia, nhưng là ở trước mặt An Tử Khê hắn lại hàophóng thừa nhận.
Cả người Tử Khê cứng ngắc, nhưng cũng khôngkháng cự, cô ngẩng đầu hỏi: "Hắc đại thiếu thật ra có thể tự hỏi bảnthân mình, An Tử Khê tôi rốt cuộc có sức quyến rũ gì có thể làm cho Hắcđại thiếu ông lao lực tâm tư như vậy muốn có được tôi. Hắc đại thiếu hẳn là biết tám năm trước tôi từng sinh một đứa nhỏ, Hắc đại thiếu hẳn làcàng biết bây giờ tôi là tình nhân của Lâu Tử Hoán. Với thế lực, tiềntài của Hắc đại thiếu muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được, lại hết lầnnày đến lần khác coi trọng một người đàn bà long lổ vết bẩn như tôi đây, tôi cũng rất ngạc nhiên."
"Bởi vì cô đủ kiên cường, đủ mãnhliệt!" Hắc Diệu Tư dường như muốn hôn lên môi cô, "Tôi chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô. Tựa như tám năm trước, một đứa trẻ 18tuổi bị người nhà đuổi ra ngoài, cô cư nhiên có dũng khí tạm nghỉ học để sinh con. Tựa như cô rõ ràng là bị tôi bắt cóc, rõ ràng là bị tôi kềdao lên người, ngay cả Lâu Ngọc Đường đều hiểu được phải thỏa hiệp, phải khuất phục; mà cô lại trừng mắt thật to át giọng với tôi. Tựa như bâygiờ, rõ ràng cô phải cầu xin tôi, rõ ràng cô cực kỳ sợ tôi, cô vẫn làdám đứng thẳng lên xông tới, phòng vệ chống cự cho đến phút cuối cùng!"
Hắn mỗi một câu nói đều tỏa ra lửa nóng, toàn thân Tử Khê tóc gáy đều dựngthẳng lên, hóa ra thân cận với một người đàn ông xa lạ lại thống khổ,khó khắn như vậy. Cô chống lại ánh mắt nghiền ngẫm thâm thúy của hắn:"Thì ra Hắc đại thiếu thích có người chống lại ông, dám át giọng vớiông. An Tử Khê tôi thật sự là vinh hạnh có thể hợp khẩu vị của ông!"
"Nói thật, tôi rất vui vẻ vì cô hôm nay có thể đến, tuy rằng cô như vậy thật sự ngốc." Hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn cả, người mẹ kia của côđối xử với cô thế nào, một người mẹ như vậy có thể đổi lấy cô hy sinhthế này, hắn không thể không bội phục tấm lòng hiếu thảo của cô.
Hắn hôn lên cô, sự đụng chạm hoàn toàn xa lạ khiến cô nhắm chặt không chịuđể cho hắn xâm nhập nửa phần, thẳng đến khi cánh tay đặt quanh eo cô cochặt lại, cho đến khi cô có thể cảm giác được dưới thân hắn nóng chảy,hơi thở cô cứng ngắc, không thể, cô mạnh mẽ đẩy hắn ra, thở gấp hổn hển, cô làm không được, thật sự làm không được!
Hắc Diệu Tư không cóđến gần cô, cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói âm trầm:"Xem ra, cô còn không có chuẩn bị tốt."
Tử Khê đỏ mắt, hôm naykhông có đường lui, cô phải lấy lại được phim chụp ảnh, cô không thể làm cho mẹ cô thật sự bị đuổi ra khỏi Lâu gia, trở thành trò cười của xãhội thượng lưu, "Hắc tiên sinh, thực xin lỗi, tôi sẽ chuẩn bị tốt, nếutôi đã đến đây tôi sẽ không lùi bước."
Cô đến gần vài bước, kéođai lưng váy xuống, bên trong là bộ đồ lót màu trắng tinh khiết hắnchuẩn bị, thân thể của cô rất đẹp, da thịt trơn nhẵn mịn màng, xinh đẹptinh tế không thể tưởng.
Hắc Diệu Tư dùng ánh mắt từng tấc từngtấc một cắn nuốt vẻ xinh đẹp của cô. Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy làmbăng tan lửa cháy, mãi cho đến khi điện thoại của hắn vang lên, ánh mắthắn vẫn không rời khỏi người cô. Sau khi tiếp điện thoại, nghe thấygiọng nói trong điện thoại xong, hắn nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.