Tử Khê xuất hiện ở nhà cũ, quản gia cũng hoảng sợ. Vị tiểu thư này, từ sáu năm trước đều không xuất hiện ở Lâu gia! Tử Khê mặc bộ váy màu tímnhạt, tóc vén cao, trang điểm trang nhã. Cô nhợt nhạt cười, hào phóngchào hỏi: “Bác Mạnh, đã lâu không gặp!”
Bác Mạnh ngẩn người, biểu tình cứng ngắc đáp lại: “Tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Mệt bà ta còn có thể xưng hô một tiếng tiểu thư. Cô đi vào hội trường, mẹcô đi theo Lâu Ngọc Đường chiêu đãi khác. Vẻ xinh đẹp của cô gây xôn xao không nhỏ, không ít anh mắt đều dán trên người cô. Cô lạnh lùng tựnhiên, thanh nhã gật đầu chào khách.
Lâu Ngọc Đường cũng chú ýtới cô, ngoài dự đoán lại bày ra khuôn mặt tươi cười. Cô không thể không đi qua, như thế nào lại muốn bày ra chiêu này. Không đợi cô mở miệng,Lâu Ngọc Đường lôi kéo tay cô: “Con đã tới rồi. Lại đây, ba giới thiệucho con gặp mặt vài vị thúc thúc một chút!”
Tử Khê không hiểu gì, khi nào thì quan hệ của cô cùng Lâu Ngọc Đường lại tốt đến mức ông tagiới thiệu cô cho người khác. Cô không có cãi lại, liếc mắt nhìn mẹ mộtcái. Mẹ cô ý cười dạt dào, như thể bọn họ thế này là đương nhiên.
“Tống tổng, Chung tổng, đây là con gái tôi Tử Khê. Tử Khê, chào chú Tống, chú Chung đi!” Lâu Ngọc Đường kéo cô đến bên cạnh, hào phóng giới thiệu.
Tử Khê càng thêm kỳ quái, nhiều năm như vậy, Lâu Ngọc Đường chưa bao giờgọi cô một tiếng con gái, càng không có thừa nhận đứa con gái kế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535810/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.