Lâu Ngọc Đường phát hiện cô đi xuống lầu trước tiên, mặt không chút thay đổi nói: “Tử Khê, cô lại đây!”
Lâu Tử Khê chần chừ, đối diện tất cả mọi người đều là một phe, chờ đến thẩm phán cô. Thân thể cô còn rất đau, đặc biệt là ở giữa hai chân, đau đếncô không đứng thẳng chân được nữa. Lâu Tử Hoán quá độc ác, ngày hôm quaép buộc cô cả một đêm, bây giờ lại không giống như người không có việcgì ngồi ở chỗ kia, chờ xem trò hay của cô.
“Đứa con gái chết tiệt kia, ba mày gọi mày lại đây!” An Dạ Vũ nói còn chưa xong, bước ba bướcthành hai tiến lên, nắm lấy tóc cô, “Con đĩ, mày cư nhiên dám làm raloại chuyện xấu này. Tao lâu rồi không có dạy dỗ mày đi? Mày là thiếuđàn ông không thể sống đi!” Nói vừa xong, chính là tát cô một cái, đánhcho cô mắt nổ đom đóm.
Thân mình cô vốn đã rất đau nhức, cái tátcủa mẹ lực rất lớn, cô mất thăng bằng, ngã xuống đất. Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của Lâu Tử Hoán. Cô cười to. “Con đây đều là học theomẹ a, ai bảo con là con gái của mẹ đâu?”
“Đứa con gái chết tiệt, mày muốn chết!”
An Dạ Vũ vừa muốn đi lên đánh cô, Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay bà ta: “Dìan, bà thật đúng là độc ác, chính là con gái mình, lợi dụng xong rồi,muốn vứt liền vứt!”
An Dạ Vũ sắc mặt đỏ lên, dùng sức gạt ra,giọng nói càng thêm sắc lạnh, the thé: “Tử Hoán, lời này của con là có ý gì? Dạy dỗ con gái như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535789/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.