“Cô tuyệt đối khôngđáng giá được người ta thương hại!” Trừng mắt liếc cô một cái, Lâu TửHoán hít sâu một hơi, mở hòm thuốc ra, nhất váy ngủ của cô lên bôi thuốc cho cô. 
Cô vội vàng che làn váy, mặc kệ đang đau đớn vô cùng,cũng không muốn cho hắn chạm vào cô, cô quật cường phản bác: “Tôi làkhông đáng được đồng tình, lại càng không cần sự thương hại của anh.” 
Lâu Tử Hoán tự nói với mình, không cần so đo với cô, bằng không cũng sẽ bịcô làm cho tức chết. “An Tử Khê, cô không phải là yêu nhất vẻ đẹp củamình sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, vết thương trên người cô,nếu không bôi thuốc, sẽ để lại vết sẹo!” 
Ngẫm lại là có đạo lý,cô thế này mới buông lỏng tay ra, nhìn biểu hiện hắn còn thật sự bôithuốc cho cô, trong lòng lại hơi nóng lên, giọng nói cũng chua ngoa nhưvậy: “Lâu Tử Hoán, anh không phải rất chán ghét tôi sao? Vì sao còn muốn cứu tôi, vì sao muốn đến bôi thuốc cho tôi?” 
Hắn cũng muốn biếtvì sao, hắn cười: “Sai lầm rồi, tôi không phải cứu cô! Tôi chỉ là khôngmuốn xảy ra án mạng ở Lâu gia, đứa con gái phát điên như cô lời gì cũngđều nói ra, tôi cũng không muốn cho cô tìm được cơ hội bôi đen Lâu gia.” 
Hắn làm chuyện xấu còn chưa đủ nhiều sao? Hôm nay ở khu rừng nhỏ, thiếuchút nữa cường bạo cô, chẳng lẽ so với việc mẹ cô làm với cô có caothượng hơn sao? 
Hắn bắt đầu bôi thuốc cho vết thương trên mặt cô. Mặt cô sưng phù thật sự rất to, hắn lại dùng bông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535780/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.