Lâu Tử Khê một thân một mình chật vật về nhà, người hầu thấy quần áo cô bẩn, tóc rối tung, đều cúi đầu thì thầm nói nhỏ.
Cô cúi đầu đi thẳng lên lầu, vừa vặn gặp phải An Dạ Vũ đi xuống lầu. Côlại càng cúi thấp đầu, kêu một tiếng mẹ liền lập tức đi lên.
An Dạ Vũ phát hiện biểu hiện khác thường của cô, bắt lấy cổ tay cô: “Con nhỏ chế tiệt kia, mày làm sao vậy?”
Cô sống chết không chịu ngẩng đầu, chỉ đáp lại: “Không có việc gì, con về phòng trước!”
An Dạ Vũ làm sao có thể bỏ qua, cảm giác như là có việc gì đã xảy ra: “Tao gọi mày, mày ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, lá gan mày giờ tolên đúng không? Có phải là chê tao đã lâu không dạy dỗ mày hay khônghả!”
Thân thể cô run run, ngẩng đầu, hai mắt thật to đẫm lệ:“Đúng vậy, mẹ có thể dạy dỗ con, người trên toàn thế giới này đều có thể dạy dỗ con!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô, in hình năm ngóntay màu đỏ thật rõ ràng. An Dạ Vũ sửng sốt, lập tức trong lòng tức giận: “Mày từ đâu lêu lổng trở về, mà làm cho chính mình bị thành bộ dạng thế này!”
“Lêu lổng!” Cô hừ lạnh, hận không thể hét to, vì sao, vìsao cô muốn tìm một nơi để có thể an tĩnh bôi vết thương cũng đều khôngđược! “Mẹ cho là mọi người trên thế giới này đều giống mẹ sao? Không cóđàn ông, không sống về đêm, liền sống không được phải không?”
“Đứa con gái chết tiệt kia, mày muốn chết!” An Dạ Vũ tức giận đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535777/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.