Dưới ánh mắt nóng bỏng như gặp được tri kỷ, Kỷ Hành bình tĩnh mà rút tay ra, bàn bạc: "Tôi có nghe ngóng qua, vệ trưởng chịu trách nhiệm trừng trị kẻ có tội, người chết dưới tay hắn nhiều vô kể."
Tô Nhĩ không mấy kinh ngạc, cũng là tố chất thân thể người chơi cao hơn người bình thường, nếu không bất kể là ai bỗng nhiên bị quật phát roi, cũng không chắc có thể sống sót nổi. Nhưng cậu nhìn ánh mắt đối phương thế nhưng lại không có chút thay đổi gì.
Vô cớ bị coi là kẻ xấu, Kỷ Hành cũng không có quá để ý: "Tôi đi tìm người làm sợi dây chuyền, nhân tiện đi đến chỗ vệ trưởng một chuyến."
"Thời gian có thể có chút gấp." Tô Nhĩ nói: "Tìm người hợp tác sẽ thuận lợi hơn."
Kỷ Hành nhắc nhở: "Trong trò chơi tận lực đừng mượn tay người khác, lúc tổng kết mới có lợi."
Anh vừa đi, bốn phía lập tức yên tĩnh không ít, Tô Nhĩ ngồi trong phòng một lát, bỗng nhiên nhìn qua mở ra cửa sổ thấy một bóng người. Đi ra ngoài nhìn thử, bà lão chẳng biết lúc nào ra khỏi phòng, nhìn qua hoa dại bên tường nét mặt u ám.
"Hôm nay thời tiết tốt, không bằng đi cùng tôi một chút?" Bà ta nói.
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, đi theo.
Bà lão nói một chút chuyện lúc trẻ, tình yêu vô vọng khi còn trẻ, sau khi lập gia đình chồng thì khắt khe, đứa con thì không nghe lời... Ngắn ngủn một đoạn đường, bà đã nói sắp xong gần hết cuộc đời mình.
Bước chân dừng ở trước một cánh cửa nhỏ, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-bay-dem/898523/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.