Lúc cô bé thay Tô Nhĩ đi giao dịch, người trong cuộc đang vô cùng yếu ớt tựa lưng vào đại thụ nghỉ ngơi.
Nhân viên vệ sinh lột xong da liền yên lặng mang theo công cụ rời đi, đối với cô, người ngoan độc còn đáng sợ hơn cả quỷ, Tô Nhĩ chính là ví dụ sống động.
Trương Ngật nuốt nước bọt: "Chúng ta... Cũng đi hả?"
Tô Nhĩ: "Phiền anh đỡ tôi đứng lên với."
Tay tuy rằng đã khôi phục, nhưng thần kinh não vẫn còn đau râm ran, đại khái là di chứng để lại do vừa rồi nhẫn nại quá độ.
Lảo đảo đứng lên, may mà thân thể nhanh chóng khôi phục trọng tâm, ảnh ngược của từng cọng cây ngọn cỏ trong con mắt dường như đã dần dần hiện lên rõ ràng. Trì hoãn trong chốc lát, ngón tay bỗng nhúc nhích hoạt động trở lại, Tô Nhĩ mới lần nữa xoay người nhặt dùi cui điện của bảo vệ lên, thuận tiện soát người.
Đáng tiếc ngoại trừ một chuỗi chìa khoá, không có phát hiện thêm cái gì khác lạ.
Đợi đến lúc Tô Nhĩ đi đến bên kia, Trương Ngật duỗi ra một ngón tay, xác định bảo vệ đã không còn thở, xúc một xẻng lớn, bắt đầu đào hố chuẩn bị chôn người. Xong việc thì cầu nguyện: "Chỉ mong lát nữa thi thể sẽ không bị phát hiện."
"Khả năng rất thấp." Tô Nhĩ đang kiểm tra một cỗ thi thể người chơi không đầu, bởi vì lí do cá nhân, cậu không nói vài câu cảm khái. Ngược lại là Trương Ngật, rất có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-bay-dem/2360294/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.