Chương trước
Chương sau
Cô vừa mới nói xong, Kỷ Hành đã nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cậu lột da ra hay là bán thịt theo cân?"

Trương Ngật ánh mắt trừng lớn, kinh ngạc đối phương lại có thể nghe được ẩn ý trong lời nói. Quả nhiên, đại lão chính là đại lão.

Đối mặt với câu hỏi, Tô Nhĩ không phải nhìn trời thì chính là nhìn đất, dù sao cũng từ chối đối mặt, cuối cùng nói: "Cái trước."

Kỷ Hành tạm thời không có truy cứu, đợi cho cô bé biến mất trong hư không, không còn theo sau như cái đuôi mới nói: "Trong trò chơi đối với chính mình tàn nhẫn không sai, nhưng vẫn nên ổn thỏa một chút."

Thấy Tô Nhĩ trầm tư, lại nói thêm một câu: "Người chủ trì thông minh ngu dốt có đôi khi rất dễ nhận biết, nhưng lúc hỉ nộ vô thường cũng không ít đâu."

Một khi dùng nhân tính suy đoán về khả năng hành vi tâm lý của bọn họ, sớm muộn cũng sẽ ăn thiệt.

Nhớ lại chuyện đã qua, Tô Nhĩ ý thức được có chút cấp tiến rồi, gật gật đầu tỏ vẻ lần sau sẽ chú ý.

Hai người chân trước đi vào ký túc xá, chân sau Trương Ngật cũng chen lấn tiến đến, còn chủ động đóng cửa lại, một bộ muốn gia nhập trao đổi.

Thấy một màn như vậy, Tô Nhĩ đột nhiên cảm thấy trong phó bản da mặt dày là chuyện tốt, cũng từng có người như vậy, làm việc lại không vi phạm đến điểm mấu chốt, thật sự khó để đuổi bọn họ đi.

Trương Ngật cố gắng chuyển hướng ánh mắt kỳ lạ rơi trên người mình, chủ động mở miệng: "Thời gian dư dả, không bằng sắp xếp lại từng tin tức chúng ta lấy được ở nhà xưởng?"

Tô Nhĩ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thích thú tức thì trở nên nghiêm túc: "Đứa con của quản đốc bất hạnh bị học sinh ra khỏi trại cải tạo giết hại, vậy nên có lẽ hai vợ chồng kia muốn trút giận thông qua phương thức phản sát."

"Mục tiêu giết người có tính lựa chọn," Kỷ Hành bổ sung: "Trong ba học sinh bị chết có hai người đều đã đạt được đánh giá hạng A."

Trương Ngật kinh ngạc quay đầu: "Sao tôi không biết vậy?"

Kỷ Hành không có trả lời.

Trương Ngật vắt hết óc, đột nhiên nhớ tới lúc vận hành máy móc Kỷ Hành từng rời đi hai lần, đưa nước cho mấy nữ sinh đối diện, nhìn một bộ hình tượng nam thần ấm áp, thì ra là đi gạ gẫm người ta!

Lại nhìn Tô Nhĩ bên kia có vẻ không chút nào cảm thấy kỳ quái, không khỏi cảm thán một câu biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Phớt lờ ánh mắt phức tạp của hắn, Tô Nhĩ nhớ lại sự không cam lòng trong mắt quản đốc phu nhân lúc mình rời đi, xoa xoa mi tâm: "Nguy hiểm bên ngoài trường đến từ nhà xưởng, ngày mai chúng ta hơn phân nửa còn có thể bị chọn đi thực tập, chỉ là không biết nguy hiểm trong trường ở chỗ nào đây."

Trương Ngật như có điều suy nghĩ, lấy từ trong túi quần ra huy hiệu đào được lúc còn trong rừng: "Thế này đi, tôi đi trước nghe ngóng tin tức người chơi đã chết."

Tô Nhĩ gật đầu.

Gần đi đến đầu hành lang Trương Ngật đột nhiên quay trở lại nói một câu: "Nếu hai người phân tích ra tin tức mấu chốt gì..."

Tô Nhĩ ngồi thẳng người, chỉ vào kê khuyển thăng thiên trên huy hiệu của Kỷ Hành: "Cái này, chính là bảo đảm của tôi!"

Trương Ngật rốt cuộc yên tâm rời đi.

"Bảo đảm?" Âm cuối của Kỷ Hành có chút nâng lên, không hiểu sao nghe ra một chút chế nhạo.

Ngồi không nhúc nhích tại chỗ vài giây, Tô Nhĩ đối mặt với một đôi mắt thâm sâu, ngượng ngập cười một tiếng lấy ra chìa khoá: "Tìm được trên người bảo vệ, có muốn cùng đi xem xét không?"

Ban đêm bảo vệ phải chịu trách nhiệm tuần tra, trại cải tạo buổi tối kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, chìa khoá thì chỉ có một chùm. Bởi vì hình dạng đều tương tự nhau nên toàn bộ đều được dán nhãn, trong đó bao gồm cả nhà tổng hợp.

Liếc nhìn nhau, hai người ăn ý ngầm chọn phòng hiệu trưởng là điểm đến.

Kỷ Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đợi trời tối thêm một chút hẵng đi."

"Được."

Vừa nói, Tô Nhĩ vừa mò xuống giường lấy ra một cái dùi cui điện: "Đây cũng là của bảo vệ, anh cầm lấy phòng thân."

Kỷ Hành: "Để đó trước đã, trực tiếp mang theo có chút dễ làm người khác chú ý."

Tô Nhĩ: "Có thể giấu ở trong quần áo."

"..."

***

Trong nhà tổng hợp điều hòa được mở ở nhiệt độ vừa phải, Tô Nhĩ cầm trong tay bảng biểu đóng dấu quản lý ký túc xá đưa lúc trước, thoải mái đi vào, coi như là bị ngăn lại, cũng có thể thoái thác nói là giao đồ cho phòng giáo vụ.

Thực tế so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn, trên đường đi hầu như cũng không gặp phải cản trở gì.

Tô Nhĩ không khỏi hỏi: "Lúc các anh tiến vào phòng hồ sơ cũng là như thế à?"

Kỷ Hành gật đầu: "Trò chơi sẽ dựa vào logic tương dối hợp lý cung cấp đường sống cho người chơi."

Tô Nhĩ nghĩ nghĩ: "Giống như đấu dá nội bộ nghiêm trọng trong trại cải tạo, rồi phải chịu trách nhiệm tiêu hủy học sinh, vì vậy sẽ không ổn khi giám sát?"

Tưởng tượng như vậy, phó bản có đôi khi cũng rất phúc hậu đấy.

Kỷ Hành bật cười: "Đừng quên, cũng vì không có camera giám sát, nhân viên vệ sinh mới có thể dễ dàng bị giết hại hóa thành quỷ."

Nói toạc ra, quỷ vẫn là dùng để đối phó người chơi.

Trong lúc nói chuyện với nhau, hai người đã đứng ở bên ngoài phòng hiệu trưởng.

Tô Nhĩ tra chìa khoá vào, trước khi vặn mở nghiêng người dán vào tường, chỉ để lộ ra một cánh tay ở phía ngoài.

Vừa to gan lớn mật vừa cẩn thận quá mức có thể nói là miêu tả chân thực về cậu.

Két một tiếng, cánh cửa hé mở.

Cẩn thận từng li từng tí đẩy ra, xác định không có cơ quan ám khí hoặc đồ vật bẩn thỉu gì, Tô Nhĩ mới thò nửa người ra, hướng sau lưng vẫy tay, ý bảo mau vào.

Vốn là hành động tìm kiếm nghiêm túc và nguy hiểm, lại bị cậu làm cho dở khóc dở cười. Kỷ Hành lắc đầu, đi vào xem xấp tài liệu chất đống trên bàn làm việc trước, Tô Nhĩ thì ôm cánh tay ngưng mắt nhìn ngăn kéo bị khóa, do dự có nên mạnh tay tháo dỡ hay không.

"Không cần đâu." Kỷ Hành đột nhiên mở miệng.

Tô Nhĩ nghe tiếng, đi tới gần, thấy anh đang cầm một tờ bảng biểu trong tay, mấy chữ Ti Tần Minh Kiều phía trên cùng rất dễ làm người khác chú ý.

Cột ghi chú viết: Học sinh này được công nhận toàn diện, đạt được bốn đánh giá hạng A, xin phê chuẩn cho đi. Chịu trách nhiệm phê duyệt chính là hiệu trưởng chính hiện giờ vẫn chưa về hưu, cột ý kiến chú thích rõ 'đồng ý', cách ngày hôm nay vừa tròn một tháng.

Kỷ Hành đột nhiên nhếch khóe miệng, chỉ vào góc dưới bên phải: "Thì ra là thế."

Tô Nhĩ tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện lại có hai dòng ngày tháng, một cái là ngày phê duyệt, một cái là ngày cho đi, ở giữa cách nhau một ngày.

"Nói cách khác nếu như hôm nay chúng ta tập hợp đủ bốn điểm A, còn phải chịu đựng thêm một buổi tối?"

Kỷ Hành gật đầu.

Tô Nhĩ cau mày, dù là nữ sinh lúc trước chủ động đáp lời, khi nghe cậu có khả năng đạt được đánh giá hạng A, hảo cảm trong mắt cũng lập tức biến thành ghen ghét, không khỏi có một suy đoán xấu nhất: "Sẽ không phải là một đêm cuối cùng, trình diễn đại tiết mục chạy trốn khỏi bị giết chứ?"

Kỷ Hành: "Tổng cộng có năm danh ngạch, học sinh không có khả năng trơ mắt nhìn cơ hội trôi đi mất, trại cải tạo hẳn là ngầm đồng ý với hành động của bọn họ."

Người xưa ưa chuộng chọi gà chọi chó chọi dế, trận đấu giữa những con vật bị vây hãm có thể cũng thú vị không kém trong mắt ít người.

Tô Nhĩ không khỏi nói: "Hoàn toàn là một trò chơi biến thái."

"Không phải là tử cục, bao năm qua đều có học sinh thành công rời đi," Kỷ Hành để tờ bảng biểu lại chỗ cũ: "Đục nước béo cò chờ cuối năm học sinh tự giết lẫn nhau là một cách, đáng tiếc thời gian của chúng ta có hạn."

Tổng cộng chỉ có bảy ngày, có nghĩa là bọn họ có thể sẽ phải một mình đối mặt với ác ý của học sinh trại cải tạo.

Tô Nhĩ ánh mắt trầm xuống: "Nếu như không có nhóm người chơi trước cảnh báo tử vong, chúng ta chắc chắn phải ăn thiệt."

Kỷ Hành mắt nhìn đồng hồ treo tường: "Nguy hiểm cho tới bây giờ đều là tương đối. Đừng quên lúc bọn họ tới phó bản này, nhân viên vệ sinh vẫn còn sống."

Có nghĩa là nhóm người chơi kia không cần đối mặt với quỷ.

Tô Nhĩ không nói chuyện, lòng thầm cho rằng nhân viên vệ sinh tuy đã biến thành quỷ, nhưng thật sự chả được cái tác dụng gì.

***

Cùng quan điểm giống vậy còn có một người.

Tầng trên cùng.

Cô bé vung đèn lồng lên, mặt đất cũng khẽ nhoáng một cái, bởi vì cáu kỉnh nên lúc nói chuyện trông cô có vẻ cực kỳ vênh váo tự đắc: "Một chút công trạng cũng không có, tôi phí sức lực lớn cứu cô có tác dụng gì chứ?"

Nhân viên vệ sinh khó khăn né tránh, sợ sệt nhìn qua đèn lồng trên tay đối phương. Rất nhanh vẻ mặt đưa đám, cảm thấy cực kỳ ủy khuất: "Tôi cũng muốn hành động mà, còn không phải là buổi tối đầu tiên bị giết chết, buổi tối thứ hai còn chưa khôi phục, ngày hôm qua lại..."

Cô bé lạnh lùng cắt ngang, phát xuống tối hậu thư: "Đêm nay còn như thế nữa, tôi sẽ biến cô thành thịt nát lần nữa."

Đối mặt ánh mắt hung ác nham hiểm như vậy, nhân viên vệ sinh hiểu cô bé chắc chắn không phải đang nói đùa.

Nửa đêm vừa đến, mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh.

Tô Nhĩ hôm nay ngủ rất sớm, đang chìm trong mộng đẹp, thì bị người khác dùng giọng nói trầm thấp đánh thức: "Có khách đến cửa."

Tô Nhĩ mở mắt ra, trông sang hướng Kỷ Hành đang nhìn, nhân viên vệ sinh giống như con nhện bám trên trần nhà, đầu xoay một trăm tám mươi độ, đang nhìn bọn họ.

"Làm việc công theo thông lệ." Giọng điệu nhân viên vệ sinh lộ ra một cỗ tuyệt vọng: "Có một số việc tôi nhất định phải làm."

Cái này là công việc của cô!

Tô Nhĩ không định làm cho chuyện trở nên bế tắc, ban đầu là mưu lợi thủ ở điểm phục sinh, dưới tình huống thật sự phải đơn đả độc đấu lại còn là lúc quỷ có cảnh giác, cậu kỳ thật chiếm không được tiện nghi.

Thở dài làm tư thế xin mời: "Bắt đầu màn biểu diễn của cô đi."

Nhân viên vệ sinh cố gắng treo lên nụ cười quỷ dị khủng bố: "Là ai giết tôi? Là quản lý ký túc xá chân đứng hai thuyền, là học sinh chơi khăm, hay là đồng nghiệp bị lợi ích mê hoặc... Đứa trẻ ngu xuẩn một khi chọn sai, nhất định phải đi cùng tôi."

Tô Nhĩ mặt không biểu tình: "Đồng nghiệp."

Nhân viên vệ sinh: "... Quấy rầy rồi."

Sau đó đi phòng ngủ kế tiếp.

Tô Nhĩ nhìn về phía Kỷ Hành ở đối diện: "Đây là điều kiện giết người của cô ta?"

Kỷ Hành: "Có lẽ vậy."

Tô Nhĩ hơi rút khóe miệng: "Thế thì cô ta thảm thật đấy."

Dứt lời đắp chăn đi ngủ tiếp.

Nếu như ban ngày không có Tô Nhĩ đột nhiên phân tích, nhân viên vệ sinh nói không chừng có thể có thu hoạch, hiện tại vừa khéo, từng người chơi nhìn thấy cô ta đều là trong cơn hoảng sợ dần dần trở nên kinh ngạc, cuối cùng rất bình tĩnh mà cho ra đáp án đúng.

Nhân viên vệ sinh tuyệt vọng thăm hỏi từng người, đến chỗ Trần Lăng Phong, sự tình rốt cuộc cũng có chuyển biến.

Bởi vì bị đánh ngất xỉu trong phòng hồ sơ, hắn đã hoàn toàn bỏ lỡ cuộc thảo luận giữa người chơi.

Người cùng phòng với hắn biết rõ đáp án, lúc muốn thốt ra lại nhịn xuống... Nếu như Trần Lăng Phong chết rồi, sẽ ít đi một người đến tranh đoạt năm danh ngạch cuối cùng.

Đối mặt với người chơi ấp úng, con mắt xám trắng của nhân viên vệ sinh dường như sáng lên, những người khác đều là mở sách lúc thi, thế mà lại có người đóng sách?!

Hy vọng đến rồi!

Bạn cùng phòng thừa dịp Trần Lăng Phong đang bối rối suy nghĩ, dùng khẩu hình miệng nói ra đáp án với nhân viên vệ sinh, nhân viên vệ sinh rất hài lòng với hành vi 'tốt bụng' này, chợt vọt tới trước mặt Trần Lăng Phong: "Mau chọn đi!"

Bị nhìn đến khẩn trương, lý trí còn lại cũng giảm đi vài phần.

Trần Lăng Phong gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi: "Vì sao lại hỏi tôi trước?"

Không phải phòng ngủ này còn một người nữa sao?

Dư quang ánh mắt đột nhiên thấy bạn cùng phòng bình tĩnh tự nhiên, ý thức được điều gì liền vội mở miệng cầu cứu: "Nói cho tôi biết đáp án, tôi có thể cho cậu..."

Âm tiết cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, Trần Lăng Phong cảm giác được có chất lỏng lạnh buốt chảy xuống từ thái dương.

"Đã quá giờ rồi," nhân viên vệ sinh cười đến rất vui vẻ: "Vấn đề đơn giản như vậy cũng không trả lời được, xem ra cậu không cần não rồi."

Dưới tay vừa dùng lực, sọ não Trần Lăng Phong đã hoàn toàn bị đâm thủng.

Nhân viên vệ sinh trước khi đi còn bẻ đầu của hắn xuống cất làm kỷ niệm, hướng về phía bạn cùng phòng đang run rấy, cười cười.

Qua vài phút, người nọ mới có chút mệt lả bò xuống thang, mở cửa sổ ra để thông khí. Thẳng đến khi mùi máu tươi hoàn toàn bị gió đêm thổi tan, hắn miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Dậy sớm là nhận thức chung giữa người chơi, Trần Lăng Phong chết rất nhanh đã được bạn cùng phòng báo cho mọi người biết.

Đối với nguyên nhân cái chết, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc.

Đều là cùng một chỗ vào phó bản, hôm nay đã chết một người chơi, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng thời khó tránh khỏi xen lẫn một chút mừng thầm. Thậm chí có người vừa phỉ nhổ chính mình vừa nghĩ: Nếu tối hôm qua có thể chết nhiều thêm mấy người nữa thì tốt rồi, như vậy thì không cần phát sầu vì chuyện danh ngạch nữa.

Dục vọng muốn sống và nhân tính dây dưa cùng một chỗ, bọn họ đều tránh trao đổi ánh mắt với nhau

Trong bầu không khí nặng nề, một giọng nói khác vang lên ——

"Giết rồi, tôi thật sự giết rồi..."

Nhân viên vệ sinh cầm theo cái túi ni lông, xét từ hình dạng lồi ra, bên trong không hề nghi ngờ là đang đựng đầu người. Đi ngang qua chỗ người chơi, cô ta không có chút ý tứ dọa người nào, ngược lại vui vẻ giống như đứa trẻ: "Ha ha! Rốt cuộc cũng có công trạng rồi! Tôi không cần bị đánh thành thịt nát rồi!"

"..."

Nhìn thấy bạn cùng phòng của Trần Lăng Phong, nụ cười lại càng vui sướng, đột nhiên duỗi tay ra. Bạn cùng phòng ngẩn người, thử thăm dò, cứng ngắc giơ tay lên.

Bộp.

Nhân viên vệ sinh chủ động đập tay với hắn: "Dì phải cảm ơn cháu rồi."

Dứt lời khoa tay múa chân rồi cười không ngừng nghỉ, mang đầu người đi lên tầng làm tiêu bản.

"..."

Sau khi cô ta đi, lưu lại một mảnh trầm mặc.

Tô Nhĩ đi đến bên cạnh Kỷ Hành, khẽ nghiêng đầu: "Đây có phải chính là 'tiếng cười như chuông bạc*' trong truyền thuyết không?"

*银铃般的笑声: mô tả tiếng cười trong trẻo và du dương, bây giờ còn được dùng như từ ngữ mạng chỉ 'tiếng cười như quả tạ'.

Thân là quỷ giết một người đã cao hứng thành như vậy, không khỏi cũng quá không có tiền đồ rồi!

Kỷ Hành hơi nhếch khóe miệng: "Cậu cho rằng đây là vì ai?"

Tô Nhĩ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sau hồi lâu sờ sờ mũi: "Ai biết được chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.