Bạch Trăn là một tâm cơ boy, điều này rất lâu sau đó Viên Trạch mới phát hiện.
Thứ nhất Viên Trạch không phải người kiểu người tỉ mỉ, thứ hai là cái hôm bọn họ chính thức gặp nhau ấy cậu thật sự quá say, cho nên hôm sau lúc thức dậy trong phòng mình còn chẳng nhớ nổi mình làm sao về được, người mới gặp lần đầu kia sao ngay cả cậu ở phòng nào cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Đương nhiên những chuyện này đều nói sau. Sau khi Viên Trạch tỉnh khỏi cơn say, vốn cậu đã quên mất trước khi mình say như chết từng gặp một người như vậy. Có điều cậu rất nhanh chóng gặp lại anh ở căn tin trường học.
Đỉnh đầu đau tới mức sắp nổ tung, Viên Trạch lết tới nhà ăn, bởi vì đang là thời gian học buổi chiều nên trong căn tin chẳng có ai, dạ dày sớm đã ói sạch giờ liền quặn đau, nếu còn không ăn chút gì thì Viên Trạch cảm thấy dạ dày mình sẽ thủng một lỗ mất.
“A… Chào…”
Lúc Viên Trạch đang cong người như con tôm đi vào nhà ăn, một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái vang lên từ trên đỉnh đầu cậu. Viên Trạch ôm dạ dày ngẩng đầu, một soái ca nhìn có chút quen mắt, nhưng lại chẳng nhớ nổi là ai.
“À…” Nếu hỏi thẳng cậu là ai thì có phải không tốt lắm không? Có điều việc bây giờ Viên Trạch muốn làm nhất chính là không để ý tới người này, có lầm không, mình suy yếu như vậy rồi làm gì có tinh lực mà đùa giỡn soái ca nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam/2439346/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.