Lúc trời tờ mờ sáng Viên Trạch mới mơ mơ màng màng thiếp đi, tối qua cậu mất ngủ, nằm một mình trên giường suy nghĩ rất lâu. Trong tay cậu trước sau vẫn nắm chặt điện thoại di động, mỗi lần màn hình tối đen lại ấn sáng lên, nhưng sau khi sáng lên rồi lại chẳng biết có thể làm gì.
Muốn gọi điện thoại cho Bạch Trăn, lại không biết nên gọi số nào. Giống như Hạ Thiên nói, trừ khi anh chủ động liên lạc với cậu, chứ cậu căn bản không thể liên lạc với anh, như vậy thật sự xem là người yêu ư? Mình và người hâm mộ của anh khác nhau chỗ nào đâu?
Cảm giác bất lực sâu sắc khiến Viên Trạch một lần nữa cảm thấy tình yêu của bọn họ đang đi đến hồi kết. Chung quy lại vẫn cứ không được, cuộc sống hai người như thế, gần như không gặp mặt nhau, còn gượng ép mang theo cái danh phận người yêu này có ý nghĩa gì?
Nhưng mà vẫn cứ ôm ấp một chút hy vọng, anh ấy… có lẽ sẽ liên lạc với mình ha? Dù cho chỉ vì một câu sinh nhật muộn vui vẻ? Hoặc là chửi mắng một chút bi kịch nhà mình cũng không vào được? Dù sao… người có thể duy trì liên lạc giữa hai người, chỉ có anh thôi không phải ư?
Vì vậy cậu mang theo một nỗi giận hờn, biết rõ tình hình không ổn, Bạch Trăn sẽ không mạo hiểm liên lạc với mình vào thời điểm này, nhưng… Viên Trạch vẫn muốn nghe thấy giọng nói của anh, dường như nếu đêm nay cú điện thoại này không gọi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam/2439314/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.