Hạ Thiên là một người có nguyên tắc.
Đúng như điều hắn đã nói với Bạch Trăn, hắn sẽ không chủ động liên hệ với khách hàng, cho nên chỉ cần Viên Trạch không chủ động liên hệ với hắn thì hai bọn họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Đây cũng đã là tình trạng đã kéo dài hai tuần, ngày hôm sau sau khi đóng giả bạn trai Viên Trạch hai người có tán gẫu vài câu trên di động, từ đó rốt cuộc vẫn chưa từng liên lạc thêm.
Chuyện này rất bình thường, cực kỳ cực kỳ bình thường, đối với một khách hàng bình thường mà nói.
Song, tình thế tất nhiên không thể cứ tiếp tục phát triển như vậy.
Nhìn chiếc Lamborghini chói mắt ngoài ga ra, Hạ Thiên thở dài lấy di động ra, nhấn số điện thoại Viên Trạch.
Hết cách rồi, ai bảo hắn là một người có nguyên tắc chứ, khách hàng chủ động đưa, hoặc hắn lừa được thì thôi, nếu đã nói rõ ràng là mượn thì thế nào cũng phải có vay có trả… Mượn nữa… Hẳn là không tốt lắm.
Điện thoại reo rất lâu, mãi đến khi Hạ Thiên muốn cúp máy thì mới được nhận.
“À — thật ngại quá, vừa rồi đang bận, ế…” Bên kia ống nghe hơi ầm ĩ, hơi thở của Viên Trạch cũng không quá vững vàng, “Hạ Thiên? Anh tìm tôi?”
Ừm, hẳn là mới nãy vội vã nhận điện thoại nên không kịp thấy rõ ai gọi tới.
“Ừ… Xe và quần áo của em không cần nữa?”
“Úi, tôi quên mất.”
“…” Thật đúng là hào phóng.
“Tôi xem xem… Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam/2439292/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.