Sau kì nghỉ hè, chúng tôi chính thức vào cấp ba.
Buổi tối đầu tiên hôm đó, trường có đại hội, mọi người kéo bàn ghế ra sân trường cho thầy cô ngồi.
Buổi tối mùa hè có gió thật mát, thật thoải mái, nhưng ngặt cái là muỗi nhiều quá.
Vu Tiệp và bạn cùng phòng của nàng ngồi phía trước cách tôi đại khái một thước. Tôi liền chụp hình lại khoảng cách giữa chúng tôi rồi gửi cho nàng.
"Khoảng cách lớn nhất trên thế giới không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là chúng ta cùng ngồi một chỗ nhưng muỗi lại cắn tôi mà không cắn cậu."
Vu Tiệp đọc tin nhắn, sau đó quay đầu nhìn tôi, quăng cho tôi một cái hộp nho nhỏ, cười mắng: "Thật có văn hoá nha."
Tôi cười, song cũng phát hiện thứ nàng ném qua là dầu cù là, tôi liền mở ra xức lên đùi.
- --------
Vào năm học, chủ nhiệm lại chuyển chỗ ngồi, lần này là rút thăm, thế nên chúng tôi không được ngồi cùng bàn nữa, cách nhau thật xa.
Lúc trước còn ngồi cùng nhau, ngăn tủ tôi luôn luôn đầy ắp đồ ăn, nếu nàng đói bụng thì liền lấy ăn, lâu sau đều thành một thói quen. Thế nên sau này không ngồi cùng nhau nữa, cứ tan học nàng lại than đói.
Vì thế, tôi lại trở thành bảo mẫu của nàng. Mỗi buổi sáng sẽ mua hai phần thức ăn, để lên bàn của nàng một phần.
Nhưng không hiểu vì sao, có thể là do không ngồi cùng bàn nữa, thời gian dành cho nhau cũng ít đi, mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu trở nên mất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-yeu-em/1423616/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.