Đối với quá khứ, Cố Sơ cố gắng bình thản đối mặt, nhưng chữ ‘Bắc Thâm’ này cô vẫn luôn cố tình lờ đi. Trong tiềm thức, cô đã tuyên án cho bản thân, thế nên mỗi lần nghĩ tới Bắc Thâm, đó lại là một sự lăng trì về mặt đạo đức của cô. Một giây trước tâm trạng còn tụt dốc, một giây sau lời nói của Chloe đã khiến Cố Sơ thảng thốt. Cô nhìn Chloe chằm chằm, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Bắc Thần nói… Lẽ nào anh ấy…”
Lẽ nào anh ấy còn sống?
Câu nói ấy nghẹn lại trong cổ họng, lồng ngực bị trái tim đập mạnh tới đau đớn.
Chloe không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước, từ gương mặt hơi nghiêng không nhận ra được cảm xúc gì. Anh ta ngừng lại, khi lên tiếng giọng điệu đã nhẹ nhàng như cũ: “Nếu đây là lời của tên nhóc Bắc Thần đó nói, vậy thì… chắc không giả được đâu.”
Cố Sơ sững người nhìn anh ta rất lâu.
Chloe ung dung dựa người ra sau ghế, thấy cô vẫn cứ không rời mắt khỏi mình, anh ta quay đầu nhìn cô: “Có phải phát hiện nhìn nghiêng tôi vẫn rất đẹp trai không?”
Cố Sơ làm gì còn tâm trạng đùa cợt với anh ta. Cô gấp gáp hỏi: “Chuyện của Bắc Thâm rốt cuộc là thế nào?”
Câu này khiến Chloe kinh ngạc, lông mày trái hơi nhướng lên, trông có phần xấu xa: “Thế nào là sao?”
“Ban nãy anh…”
“Thực ra tôi không biết nhiều về chuyện của cậu ấy, chỉ biết Lục Bắc Thần có một cậu em trai.” Chloe lại tự rót một ly rượu, bê lên mũi, mùi hương nồng nàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/818054/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.