Dùng bữa xong vẫn còn sớm. Căn nhà Tây này cũng coi như giữ được cái thanh tịnh trong cái ồn ã. Ban ngày vẫn còn những du khách đi ngắm cảnh, hiếu kỳ với những thứ từng căn nhà cổ để lại, ít nhiều có thể làm náo nhiệt nơi đây. Nhưng khu vực này dẫu sao cũng không phải địa điểm thăm quan, chủ yếu vẫn là nơi ở của các gia đình, nên trời vừa tối, cả con phố cũng yên ắng hơn.
Đèn đường đã lên, sáng mà không nhức mắt, hắt lên mặt đường sạch sẽ những khoảng bóng êm dịu qua từng phiến lá ngô đồng to rộng. Đèn trong nhà Tây cũng không quá gắt gao, chủ yếu là màu vàng nhạt, bao trùm quanh ngọn đèn thủy tinh kiểu cổ, từ xa nhìn lại dịu nhẹ mà ấm áp.
Lục Bắc Thần không vội rời đi ngay, di động của anh đã kêu mấy bận nhưng lần nào anh xem người gọi tới xong cũng ấn nút từ chối. Cố Sơ không tới gần nên không nhìn thấy số điện thoại. Cô thầm đoán, liệu có phải là Lâm Gia Duyệt hoặc vị bác sỹ Smith mà cô ta nhắc tới không? Nghĩ tới chuyện này cô luôn có một cảm giác hoang mang bất an, nhưng vì sao lại bất an thì không thể chạm vào và tìm hiểu sâu thêm.
Cô né tránh cam, cắt dưa hấu, dưa vàng… rồi bày lên chiếc đĩa sứ hảo hạng, được vẽ bằng tay rất rực rỡ. Nhưng so với hoa quả, dường như Lục Bắc Thần nhiệt tình với thuốc lá hơn. Anh lục tìm bao thuốc, ngậm một điếu vào miệng nhưng chần chừ mãi không châm lên, cứ ngó quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/818046/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.