“Xem hết báo cáo rồi chứ?” Anh bày ra vẻ mặt bình thản.
Cô nuốt nước bọt: “Ngư Khương vừa đưa em…”
“Chỉ có nội dung của hơn 300 trang báo cáo thôi, đối với em rất đơn giản.”
Cô có một dự cảm chẳng lành, cứ cảm thấy những lời anh sắp nói ra với cô là một đại nạn. Quả không sai, anh từ từ lên tiếng, ánh mắt nhìn cô còn mang theo một nụ cười: “Khi báo cáo, anh cần em bỏ giấy, thế nên em bắt buộc phải ghi nhớ hoàn chỉnh mọi nội dung, một dấu chấm cũng không được sai.”
“Làm sao có thể?” Cô buột miệng.
Anh bật cười, hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể?”
Phải, vì sao lại không thể? Cô á khẩu vì câu hỏi ngược này của anh. Lục Bắc Thần báo cáo từ cái lớn tới cái nhỏ có lần nào mang theo giấy đâu? Chuyện anh có thể làm được thì cô cũng phải làm được mới đúng.
Thấy cô trầm mặc, anh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề.” Cố Sơ cô từ nhỏ đã không phải một bình hoa, càng không phải loại hoa được nuôi trong nhà kính, xuất chúng đủ mọi phương diện là bản lĩnh của cô, đương nhiên cô không muốn khiến anh thất vọng.
Anh bèn tiến lên, cười nói: “Chúc em ngày mai trong buổi báo cáo sẽ thuận lợi, suôn sẻ.”
Hiếm khi được nghe anh nói một câu may mắn nhưng cô rất muốn chửi thề một câu ‘lưu manh’. Ngày mai đã họp rồi, trước một ngày mới thông báo bắt cô ra trận, không phải lưu manh thì là cái gì.
Nhưng giờ phút này đây, Cố Sơ phải ưỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/818006/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.