Đêm khuya, thi thoảng có tiếng ve lọt vào nhà.
Từ xa tới gần, giòn giã lảnh lót. Lịch dương đã vào mùa thu nhưng không khí về đêm vẫn hơi oi ả.
Có ô cửa sổ chưa đóng, chốc chốc lại có cơn gió đêm chậm rãi lùa vào, hòa tan mùi thuốc khử trùng trong phòng. Có hương hoa xen lẫn, phải rất tinh tế mới nhận ra là hoa huệ trang nhã.
Mùi hương trong phòng bỗng có thêm vài phần lạnh lẽo bên cạnh đôi chút lãng mạn.
Phòng thực nghiệm có ánh sáng ở hai góc, còn lại đều bao trùm trong ánh sáng nhàn nhạt. Một góc trên bàn thao tác, Lục Bắc Thần đang tập trung toàn bộ tinh thần để ghép xương, thứ ánh sáng màu lam hắt lên chiếc áo blouse cũng thấm cả nhiệt độ giá lạnh, mỗi một mảnh xương vụn dưới những ngón tay mảnh dẻ của anh đều trở thành một tác phẩm nghệ thuật, được phục hồi, dính lại cho tới khi hoàn thiện. Ánh sáng ở một góc khác tới từ bàn thực nghiệm nghiêng 30 độ ngay gần đó. Nó nhỏ hơn bàn thao tác một chút, đèn bàn cũng tỏa ra những tia sáng êm dịu, trở thành một cặp đối lập gay gắt với sắc màu bên phía Lục Bắc Thần, một nóng một lạnh.
Ba mươi phút trước, Cố Sơ lấy cớ sợ bị anh quở trách, ôm một số xương vụn chủ động chạy tới bàn thực nghiệm, với lý do hoa mỹ rằng muốn được hoàn thành công việc lắp ghép một bộ phận xương người một cách độc lập, tự túc. Lục Bắc Thần không ngăn cản, thứ cô mang đi chẳng qua là phần xương ức, độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/817973/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.