Kiều Vân Tiêu trầm mặc, làn khói xám tách ra giữa những kẽ ngón tay, tự do bay lên trên. Qua một lúc lâu, đợi cho tàn thuốc gần rơi xuống, anh mới giơ tay gõ nhẹ một cái. Viên Thành dè dặt ngước nhìn anh, sợ anh hoài nghi lời nói của mình, hắn lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tổng giám đốc Kiều, mặc dù chúng tôi tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi thề tôi tuyệt đối không nhận nhầm người.”
Thứ hắn nghĩ tới là số tiền kia, một số tiền đủ để hắn lâng lâng hưởng thụ một cách ung dung tự tại mà không phải phiền não. Mấy hôm trước, đúng lúc hắn đang bị một đám chủ nợ ép tới mức suýt phải nhảy lầu thì một người đàn ông tự xưng là trợ lý của tổng giám đốc Kiều tìm tới, cho hắn một khoản tiền tạm thời hóa giải khó khăn. Người đàn ông đó nói chỉ cần giúp tổng giám đốc Kiều nhận mặt một người thì có thể nhận được một số tiền nhiều hơn thế. Lúc ấy hắn không biết phải giúp đỡ tổng giám đốc Kiều nào, rồi giúp đỡ chuyện gì, vẫn còn bán tín bán nghi đối với miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này, nhưng hôm nay sau khi tới tập đoàn Kiều Viễn, hắn mới biết người đó là ai.
Kiều Vân Tiêu tiếng tăm lẫy lừng, hắn từng nhìn thấy người đàn ông này trên tạp chí, người thừa kế duy nhất của nhà họ Kiều, tinh anh sắc bén của giới kinh doanh, nghe nói anh ta tuy trẻ tuổi nhưng thủ đoạn tàn độc, nhanh gọn. Lúc trước khi tập đoàn Kiều Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/817966/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.