Lục Bắc Thần khi đã cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, nhìn kiểu gì cũng không còn quá thân thiện nữa. Cố Sơ cứ có cảm giác, một giây nữa thôi chưa biết chừng anh lại muốn thế nào đó. Lục Bắc Thần nghe thấy lời tố cáo của cô thì bật cười, chậm rãi khẳng định: “Em còn rất nhiều giá trị.”
“Anh nói thế là có ý gì?” Cố Sơ có một cảm giác bất an.
“Tôi ấy à, bây giờ thần kinh trung ương đã truyền tới cho tôi một cảm giác mãnh liệt rằng đang có một sự thiếu hụt đồ ăn ở trong cơ thể dẫn đến mất cân bằng sinh lý. Em phải cùng tôi giải tỏa trạng thái này, nếu không sẽ tạo ra áp lực, căng thẳng cho cơ thể, tới một mức độ nhất định nào đó sẽ xuất hiện sự lo âu, bất an, thậm chí là đau khổ.” Lục Bắc Thần nói năng hùng hồn.
Đầu mày Cố Sơ sắp nhíu chặt lại như bánh quẩy tới nơi. Đợi cho anh nói xong, cô làm mặt câm nín, bực bội đáp trả: “Anh cứ nói thẳng là anh đang đói chẳng phải là xong rồi sao?” Ra vẻ mình hiểu nhiều biết rộng. Làm ơn đi, cô cũng học y mà, kênh kiệu gì chứ.
Lục Bắc Thần mím môi cười: “Đi thôi, coi như em đã lập được công lớn, mời em ăn cơm.”
“Ăn cơm xong là tôi có thể đi được chứ?” Cô lại hỏi.
Lục Bắc Thần ra vẻ suy tư, sau đó nói với cô một cách cực kỳ nghiêm túc: “Không được.”
“Vì sao?”
Gương mặt anh ẩn hiện đôi chút xấu xa: “Ăn cơm xong còn phải quay trở lại đây, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/817855/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.