Có lẽ vì cô thật sự thấm mệt, có lẽ vì cô cảm thấy, trên một con đường du lịch dưới cơn mưa nhỏ này sẽ có những cuộc gặp mặt rung động…
Thành phố biển mùa này rất thích đổ mưa, không lớn, chỉ là những cơn mưa nhỏ rả rích đêm ngày. Chúng sẽ xua đi cái oi ả của mùa hạ, giữ lại chút ấm áp của đầu xuân. Những hạt mưa dày đặc, thấm ướt mái tóc Cố Sơ. Hôm nay ra khỏi nhà vội vàng, cô quên không mang ô. Từ khách sạn đi ra, cô muốn bắt xe về nhà nhưng ngặt nỗi thời tiết này cầu một chiếc xe cũng khó.
Đường phố rất vắng người, thi thoảng có vài người qua lại, cũng che ô, bước những bước gấp gáp. Sau khi đợi gần mười phút, Cố Sơ ngược lại cũng không gấp nữa. Cô chầm chậm dạo bước men theo hướng khu thành cũ. Dù gì cũng không bắt được xe, đằng nào cũng không mang ô, cơn mưa không lớn lại trở thành lý do để có thể thoải mái ngắm cảnh đường phố. Đời người là vậy, bạn sống quá cố gắng thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ, giống như một phong cảnh đáng để bạn dừng chân, một bản nhạc cũ chầm chậm, du dương hay chỉ là một phiến lá bay lơ lửng trước mắt. Rồi cũng phải dừng lại nghỉ ngơi mới có được những lĩnh hội.
Chỉ mới mấy năm ngắn ngủi nhưng Cố Sơ như đã sống qua mười mấy năm từng trải cần có của một người bình thường. Cô không quan tâm tới cái nhìn của người khác, không phải vì cô sợ đối mặt mà vì sau khi đã trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/817827/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.