Lục Bắc Thần trả lời đại khái, châm một điếu thuốc lên, nhìn chăm chăm bóng hình đã bị lu mờ qua làn khói thuốc lúc ẩn lúc hiện…
Lục Bắc Thần không trả lời. Anh đang nhìn chăm chú về một phía, từ lúc anh bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt chưa hề rời đi. Lâm Gia Duyệt đợi rất lâu không thấy anh đáp lại bèn ngước mắt lên, thấy nét mặt anh khác lạ bèn nhìn theo tầm mắt của anh, cố gắng kiếm tìm. Ai ngờ Lục Bắc Thần thu ánh mắt lại, đáp lại một câu bằng thanh âm hờ hững: “Em xem rồi gọi đi, muốn ăn gì thì gọi cái đó.”
“Anh không sao chứ?” Lâm Gia Duyệt không biết ban nãy anh ngó thứ gì, cứ cảm thấy là lạ.
Lục Bắc Thần lắc đầu.
Lâm Gia Duyệt cũng không nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu lật thực đơn: “Quán này có cá đé, mùa này ăn cá đé là ngon nhất đó. Anh không ăn được cay, ăn đồ nướng lại không tốt cho sức khỏe, mình gọi món hấp nhé?”
“Được.” Lục Bắc Thần trả lời đại khái, châm một điếu thuốc lên, nhìn chăm chăm bóng hình đã bị lu mờ qua làn khói thuốc lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Gia Duyệt đang nghiên cứu thực đơn.
Cách mấy chiếc bàn, Cố Sơ đang dốc sức chào bán thuốc mới. Làm nghề này chỉ còn cách len lỏi vào chỗ của mấy người đàn ông hoặc là bàn của mấy đôi tình nhân, vì thông thường trước mặt phụ nữ, đàn ông hay ưa sĩ diện. Cô cũng bán được một ít nhưng không nhiều, đa phần là bóc hộp ra bán lẻ.
“Em gái!” Có một bàn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac/817810/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.