Chúng tôi là anh em sinh đôi. Tôi là anh, nó là em, tôi và nó chỉ cách nhau năm phút…
Thức ăn được chọn rất khéo léo, hai món điểm tâm, ba món chính, một món tráng miệng, từ khâu lựa chọn nguyên liệu tới khâu bày biện cuối cùng đều cố gắng đạt tới sự hoàn hảo. Các dụng cụ được làm bằng bạc, xung quanh có những vòng tròn sáng xuất phát từ ánh đèn trên đỉnh đầu, không quá chói mắt cũng không quá tối tăm, từng chi tiết của bữa ăn đều được chuẩn bị đầy sáng tạo. Cố Sơ ít nhiều có phần kinh ngạc. Khi bố mẹ còn sống, cô ăn uống rất kén chọn. Từ ngày họ qua đời, những món ăn ngon cung cấp cho cô đương nhiên sẽ ít đi, nhưng cái bệnh kén ăn vẫn chưa thể sửa, thế nên từ khi đi làm cho tới giờ, dù bận bịu, mệt mỏi tới đâu cô cũng tự mình nấu ăn.
Miếng thịt bò được làm rất mềm, ngoài cháy trong mềm, trình độ dao thớt của người đầu bếp này có lẽ rất giỏi, nước tương được nêm vào trong vết thái, không nhiều không ít, cực kỳ vừa vặn. Món rau xanh đơn giản tỏa ánh sáng diệp lục, khi ăn vào miệng lại thanh đạm không dính dầu mỡ, vô cùng thích hợp chọn làm món ăn bữa tối. Thức ăn được nấu tuyệt ngon, miếng nào Cố Sơ cũng ăn rất ngon miệng, chẳng biết từ lúc nào đã ăn được kha khá.
Tới lúc ăn món tráng miệng, Cố Sơ mới nhìn Lục Bắc Thần. Dường như anh chưa hề động vào bộ dụng cụ trước mặt, chiếc đĩa vẫn còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297511/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.