Cố Sơ cẩn thận gạt miếng ớt nhỏ trong món ăn sang một bên, hờ hững hỏi: “Anh ấy nói với chị chuyện này làm gì?”
“Anh ấy là một trong những người chịu trách nhiệm chính đối với vụ án của Tiêu Tuyết, chẳng lẽ không tiết lộ chút xíu nào cho chị ư?” Cố Tư nhìn Cố Sơ, nhớ lại tập tài liệu mình đã từng nhìn thấy trong túi xách của chị, giờ lại thấy chị ấy trả lời cái kiểu này, tâm trạng ít nhiều cảm thấy không thoải mái.
Cố Sơ ngừng đũa: “Vì sao em lại tò mò về vụ án của Tiêu Tuyết như vậy?”
“Em… Em tò mò về vụ án này cũng là chuyện bình thường thôi mà. Thứ nhất, trước khi Tiêu Tuyết mất tích, em là người cuối cùng tiếp xúc với chị ta, còn vô duyên vô cớ trở thành nghi phạm. Thứ hai, lúc đó ở cục cảnh sát, em nghe ra ý của anh cảnh sát kia là chị cũng quen với Tiêu Tuyết, chẳng phải em sợ chị bị cuốn vào sao?” Cố Tư đưa ra một lý do rất có sức thuyết phục: “Giờ thì em đã hiểu rõ cách phá án của cảnh sát bọn họ rồi, không cần biết ba bảy hai mốt trước hết là cứ quăng lưới, vớt lên cả đám nghi phạm rồi tính tiếp. Em thì chẳng sao cả, da thô thịt dày đã quen rồi. Nhưng chị mà bị dính líu vào, lẽ nào không cần công việc ở khách sạn nữa sao? Hơn nữa mợ chắc chắn sẽ phát điên lên. Bây giờ chị là con gà đẻ trứng vàng, mợ ấy không thể để chị có một chút tổn thất nào.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297423/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.