Sự đời thường là vậy, ‘phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’, đúng vào lúc chuyện của Cố Tư đã đạt tới điểm giới hạn giằng co, cầm cự, thì chẳng biết Sầm Vân nghe được ở đâu tin Cố Tư tự thú, lo lắng không yên bèn gọi điện thoại tới chỗ Cố Sơ.
Lúc di động reo vang, Cố Sơ đang nằm mơ.
Những giấc mơ cứ lộn xộn, hỗn loạn, đan xen giữa hiện thực và hư ảo.
Cô của 17 tuổi tựa một đóa hướng dương, khoảng thời gian ngày ngày mỉm cười về phía mặt trời đó đã trở thành sự khởi đầu của những hạnh phúc một đời cô không thể thiếu. Tuy rằng hạnh phúc ngắn ngủi nhưng dẫu sao cũng đã từng có, hơn nữa còn sánh bước cùng những đắng chát của tuổi xuân. Thanh xuân chỉ có một lần, dù chua chát hay ngọt ngào thì những người còn chưa hoàn toàn chín chắn như họ cũng đã vô thức bước qua trong những loạng choạng, va vấp.
Cố Sơ mơ thấy ban nhạc của mình.
Một ban nhạc vừa có thể hát nhạc pop, cũng có thể chơi rock nặng.
Trong mơ, cô dường như có thể nhìn thấy bản thân mình hồi đại học cần mẫn như kiến dọn tổ, ngoài việc học ra, ngày nào cũng bận rộn ‘chiêu binh mãi mã’ cho ban nhạc của mình. Thật ra cô chưa từng nghĩ sẽ thành lập ban nhạc, sau khi bị đàn chị đả kích nặng nề, cô nhếch nhác thảm hại lại tiếp tục bị Lăng Song kích động, cô nghe lời an ủi kiểu gì cũng thấy quái đản. Cuối cùng vẫn là một lời của Tiêu Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297351/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.