La Trì là một người thành thật, đã tin lời của Lục Bắc Thần thật, còn nói một cách cực kỳ nghiêm túc: "Nếu lần nào phản xạ có điều kiện của cậu cũng chuẩn xác được như thế thì tôi có thể an tâm hơn nhiều rồi."
Lục Bắc Thần không có nhiều phản ứng dư thừa, cũng không hồi đáp lời của La Trì. Cố Sơ ngồi bên cạnh, vô thức liếc nhìn gương mặt anh, bên dưới vẻ vô cảm kia không biết đang che giấu một sự sắc bén như thế nào. Đối với đoạn ký ức tối hôm đó tuy có một số khoảng trắng ngắn ngủi nhưng bây giờ chầm chậm hồi tưởng lại, ít nhiều vẫn tồn tại một chút cảm giác hình ảnh. Lúc cô nhào về phía anh, anh đã nhanh lẹ giơ súng lên, cánh tay không hề run rẩy. Phản ứng này và cảm giác khi nổ súng tuyệt đối không phải của phản ứng nên có của một người chưa bao giờ bắn súng. Cộng thêm động tác gọn ghẽ trước đó của anh khi đoạt lại súng từ tay Lưu Kế Cường, không hề hợp với miêu tả 'sức trói gà không chặt'.
Hồi đại học, cô chưa bao giờ thấy Bắc Thâm đánh nhau, thế nên không rõ nếu Bắc Thâm đối mặt với tình cảnh tối hôm đó sẽ làm thế nào. Nhưng người đàn ông trước mắt này thì cô biết rõ, có lẽ thứ che giấu trong cốt tủy không đơn giản như La Trì nghĩ.
Thái độ của Lưu Kế Cường không 'thân thiện' cho lắm, có lẽ vì vẻ ngoài có thê thảm, hoặc cũng có thể vì đã hết hy vọng, hắn hoàn toàn rũ bỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297290/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.