Đây là con đường cô đã chủ động lựa chọn, thế giới của người trưởng thành, không có chỗ cho nuốt lời và sai lầm.
Cố Sơ khóc đến mức bừng tỉnh giấc.
Khi mở mắt ra, nước mắt đã tèm lem cả gương mặt, gối cũng ướt đẫm cả một mảng.
Cô nằm im trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cảnh tượng trong mơ dần dần phai màu, ngoại trừ câu nói “Gia Duyệt, em phải tin anh, người anh yêu là em.” Câu nói này vẫn còn văng vẳng mãi bên tai, không sao xua đi được.
Rất lâu sau, Cố Sơ mới đảo đảo nhãn cầu, có chút động tĩnh. Cô ngồi dậy, mái tóc dài theo đó trượt xuống, che đi đôi vai trần. Xoa mặt một cái thật mạnh, lúc này cô mới hoàn hồn lại sau cơn mơ.
Năm năm trước, khi cô và Bắc Thâm chia tay, gần như ngày nào cô cũng mơ.
Nội dung các giấc mơ rất thống nhất.
Không ngoài việc mơ thấy Bắc Thâm nói những lời cay nghiệt với cô. Anh không ngừng nói rằng: Cố Sơ, cô đã phản bội tình yêu giữa hai chúng ta. Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tôi sẽ căm hận cô cả đời này, khiến cô sống không bằng chết.
Năm năm nay, mỗi lần Bắc Thâm xuất hiện trong giấc mơ, gương mặt anh đều méo xệch đi vì thù hận, tái mét tới khó coi.
Cô sống trong những hồi ức và áy náy khổ đau.
Thật ra cô hiểu, không phải Bắc Thâm chưa buông tha cho cô, chính cô chưa tự buông tha cho chính mình.
Kể từ lúc cô nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297226/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.