Kiều Vân Tiêu ghé thăm lúc nửa đêm, sau khi vào tiện tay vắt áo vest qua một bên, dựa vào ghế nghỉ ngơi, áo sơ mi được mở bung ba cúc, lồng ngực cơ bắp loáng thoáng ẩn hiện, thường ngày luôn là một người thoải mái, cởi mở, lúc này đây trông mệt mỏi và suy sụp.
Anh vào trong, không nói một lời.
Tiêu Tiếu Tiếu đoán rằng anh lại lo lắng cho chuyện của bố mình nên cũng không nói gì nhiều. Cô cầm cốc nước của mình, rửa qua một chút rồi đi tới bên anh, đưa cho anh.
Kiều Vân Tiêu đón lấy. Cốc nước ấm nóng, nước bên trong màu vàng cam. Anh nhấp một ngụm, hơi ngọt. Chẳng hiểu sao, trái tim bị vị ngọt khẽ khàng này kích thích đôi chút, ấm lên phần nào. Anh ngẩng đầu lên: “Đây là gì vậy?”
“Em pha cho anh một cốc C sủi.” Tiêu Tiếu Tiếu đút hai tay vào túi áo blouse, khẽ nói: “Sắc mặt của anh tệ quá.”
“Cảm ơn em.”
Tiêu Tiếu Tiếu im lặng mỉm cười. Kiều Vân Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, uống từng chút, từng chút. Căn phòng bật đèn vàng, không có nguồn ánh sáng quá chói mắt, nguồn sáng êm dịu, rọi lên khóe mắt hàng mi của anh, trông anh đầy tâm sự.
“Đừng quá lo lắng, bác trai sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu thấy anh nhíu mày, sắc mặt tiều tụy thì tự nhiên cảm thấy xót xa. Nếu có thể, cô rất muốn bước tới, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, an ủi anh.
“Có bác sỹ Cố và cả những chuyên gia anh mời tới, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297072/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.