Phòng trà yên tĩnh, một khúc đàn cổ xa xôi, tựa như đang đứng giữa nơi núi non nước chảy. Có hương trúc thanh thanh, mát lạnh trộn lẫn cái ấm áp của hồng trà, cùng tô đẹp cho nhau. Giờ này khách khứa vốn không đông đúc, cộng thêm Trung thu đã gần kề, bắt đầu một đợt nghỉ lễ ngắn ngày, thành phố Thượng Hải cũng dần trở nên yên tĩnh hơn.
Lục Bắc Thần và cô nối tiếp nhau tới phòng trà, ngồi chưa được bao lâu, Lâm Gia Duyệt chưa kịp lên tiếng, anh đã rút chiếc khuyên tai ấy ra, đặt lên bàn. Từ lúc anh bước vào, Lâm Gia Duyệt đã cảm nhận được điều bất thường, khi thấy anh lấy ra thứ ấy thì lại càng kỳ lạ hơn, nhìn kỹ lại, hóa ra là khuyên tai của mình.
“Sao lại ở chỗ anh vậy?” Lâm Gia Duyệt cầm chiếc khuyên tai lên lòng bàn tay, ánh mắt nghi hoặc.
Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
“Tìm được là tốt rồi, em còn tưởng mất rồi chứ.” Nhưng trông Lâm Gia Duyệt rất vui vẻ. Cô nắm chặt lấy chiếc khuyên tai: “Anh không biết đâu, em đã tìm chiếc khuyên tai này lâu lắm rồi, cứ tưởng là mất thật. Đây là khuyên tai đặt làm, muốn kết hợp một bộ nữa gần như là không thể.”
Lục Bắc Thần vẫn trầm mặc, ánh sáng nơi đáy mắt u tối đến kinh người.
Thấy anh không nói không rằng, Lâm Gia Duyệt cứ cảm thấy như mình đang diễn màn kịch một vai, ngước mắt thấy sắc mặt anh gần như sa sầm lại đến giá lạnh, trái tim cô chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297050/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.