Em muốn anh đeo đồng hồ em tặng, ngày ngày nhìn nó giống như ngày ngày nhìn em vậy. Lúc làm việc đừng gắng sức quá, phải biết nghỉ ngơi điều độ.
“Không được nhìn trộm, nhìn trộm là đau mắt hột đó.”
Giọng Cố Sơ nũng nịu rất dễ nghe, mỗi lần làm nũng, Lục Bắc Thần lại những tưởng có chim sơn ca bay qua tai, trẻ trung phơi phới, không hề khó chịu chút nào. Anh nhắm mắt lại, khẽ cười, giọng cưng chiều: “Được.”
Ngay sau đó, anh liền nghe thấy tiếng cô mở ngăn kéo. Chẳng mấy chốc lại nghe thấy cô đóng ngăn kéo vào. Cơ thể mềm mại một lần nữa về với vòng tay anh. “Được rồi, mở mắt đi.”
Lục Bắc Thần bỗng cảm thấy trong tay có thêm một chiếc hộp cứng rắn. Anh mở mắt ra nhìn thì phát hiện nó là một hộp quà vuông vức, được bọc giấy bên ngoài màu café đậm, kết hợp với ruy băng màu bạc, cách bọc quà đơn giản và thoải mái. Anh cầm lên xem rồi lắc lắc, rất có sức nặng. Anh không hiểu: “Đây là gì vậy?”
“Quà tặng anh đó.” Cố Sơ cười rất vui.
“Quà?”
“Mau mở ra xem đi.” Cố Sơ thúc giục.
Lục Bắc Thần làm theo yêu cầu của cô, mở hộp quà ra, sau khi mở thì hơi sững người. Cố Sơ cười tươi rói như hoa: “Thế nào anh? Có đẹp không? Em chọn rất lâu mới chọn được đấy, là loại kỷ niệm quý giá.”
Lục Bắc Thần cười khổ, cầm món quà trong hộp ra, đung đưa trước mắt cô: “Em tặng anh một chiếc đồng hồ cơ hãng Vacheron
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296828/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.