Cố Sơ cười nhã nhặn, “Nếu thật sự không tìm được, cùng lắm thì chúng ta mua đôi mới”.
“Được.” Anh đáp nhẹ nhàng.
Nhưng hai chữ ấy lại khiến trái tim cô lỡ nhịp. Chủ cửa hàng trang sức nói rất rõ ràng: Nhẫn của nữ là gia truyền. Thế mà anh chưa từng nhắc lại chuyện này.
“Ăn chút hoa quả đi.” Cố Sơ đứng dậy, “Em vào xem canh đã được chưa”.
“Ừ.”
Cố Sơ đi vào bếp, tim đập rất nhanh, làm gì còn tâm trạng xem canh nấu thế nào. Cô len lén quay ngược trở lại. Từ bếp ra phòng khách còn cách một quãng, cô trốn phía sau, thò đầu ra do thám dưới thứ ánh sáng tối tăm.
Người đàn ông ngoài phòng khách vào nhà vệ sinh rửa tay trước, trở lại sofa ngồi bất động rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, khiến Cố Sơ hiểu nhầm rằng anh như sắp hóa thạch. Bỗng nhiên anh cử động, làm cô giật thót.
Anh thò tay, hướng về phía đĩa cam.
Cố Sơ không dám chớp mắt, thậm chí còn không dám thở mạnh, cứ nhìn chằm chằm từng động tác của anh, trái tim càng đập càng dữ dội. Giây phút này cô không biết mình hy vọng anh ăn hay không ăn. Nếu anh ăn, thì người này rất có thể không phải Lục Bắc Thần. Nhưng nếu người này không phải thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đang ở đâu? Đây là Lục Bắc Thâm ư? Nhưng cảm giác không giống Lục Bắc Thâm. Nếu anh không ăn thì anh rất có thể là Lục Bắc Thần, nhưng cũng còn một tình huống khác là anh phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296761/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.