Năm ấy, Cố Sơ đã yêu sâu đậm một chàng trai. Anh là niềm kiêu hãnh trong mắt các giáo sư lớn tuổi, là “ngôi sao” trên sân bóng rổ, anh có chút ngông cuồng tự đại, anh có chút bướng bỉnh ngỗ ngược, lại có vẻ không biết trời cao đất dày. Nhưng chỉ cần thay chiếc áo blouse trắng, bước vào phòng thực nghiệm, anh lập tức trở thành người nghiêm túc và chăm chỉ nhất. Anh không có tính kiên nhẫn, thậm chí tính khí còn hơi tệ, còn ngốc nghếch về chuyện tình cảm.
Khi cô cười, anh chỉ biết ngây ngô cười theo, lúc cô khóc anh lại luống cuống không biết làm sao. Cô thường hay chọc anh, biết anh không thích ăn đồ ngọt lại hay kiên quyết kéo anh cùng cô đi ăn kem; biết anh không ăn được đồ cay, cô thường hay kẹp ớt ở một góc khuất, đợi anh cắn vào rồi mới sảng khoái chứng kiến dáng vẻ mặt mày xám ngoét, tai đỏ bừng của anh.
Đó là mối tình đầu của cô, cho dù kết cục cuối cùng đã được cô định nghĩa là “nửa đường đứt gánh”, nhưng khi xuân về hoa nở hoặc những lúc đối mặt với nắng vàng, cô vẫn có thể nhớ được chút ngọt ngào đó. Một cái ngọt trong sáng, một khúc tình ca thuần khiết, mỗi lần hồi tưởng cô luôn hoài niệm hương vị của sân trường đại học. Cô tin rằng đa số các cô gái đều sẽ nhung nhớ mối tình đầu của mình, vì sự ngốc nghếch và khờ dại của tuổi trẻ nên tình yêu mới trở nên mãnh liệt quên mình.
Anh chính là sự “quên mình” của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296752/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.