Hà Nại tỏ ra ung dung, “Em thế nào anh không biết, còn anh đã coi em là bạn bè rồi”.
Câu này đã giải thích được những thắc mắc của anh ta một cách hợp tình hợp lý. Mặc dù Cố Sơ cảm thấy có chút bất thường nhưng cũng không tìm ra được sơ hở.
“Đây chính là chuyện anh định nói với tôi?” Cô lại hỏi.
Hà Nại nâng ly lên, “Anh đã nói chỉ muốn tâm sự, em lại không tin. Thấy chưa, anh chỉ muốn trò chuyện thân tình với em, vốn không có ý khơi lại nỗi đau cũ của em”.
Cố Sơ khẽ lắc đầu. Tất cả đều đã trôi qua rồi, dù có đau khổ cách mấy, lâu dần cô cũng phải bước qua thương đau.
“Đúng rồi, em tìm Bắc Thâm có việc gì vậy?” Hà Nại tò mò về việc làm hôm nay của cô.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra cô tìm Lục Bắc Thâm chẳng mời chỉ để mời anh ấy tới nhà ăn cơm, cô tin rằng chính Bắc Thâm cũng nhận ra điều này, chỉ vì phép lịch sự nên không gạn hỏi mà thôi. Vốn không định nói vì cảm thấy đề tài này chỉ có Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm mới có thể trả lời được, nhưng bất chợt cô nhớ tới mối quan hệ giữa Hà Nại và Lục Môn, lập tức như được tiêm thuốc hưng phấn.
“Hỏi anh cũng vậy thôi.” Cô nói.
Hà Nại nhìn cô khó hiểu, “Gì cơ?”.
“Anh làm việc trong Lục Môn rất lâu rồi phải không?” Cố Sơ hỏi.
“Cũng mấy năm rồi.” Hà Nại nói.
“Năm Bắc Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296714/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.