Lục Bắc Thần nghe xong nói ngay: “Anh đưa em đi xem nhà ngay, gần lắm”.
Cố Sơ cố nhịn cười, chau mày, “Lục Bắc Thần, chẳng phải IQ của anh cao lắm sao? Sao cách cầu hôn vụng về vậy?”.
“Vụng về?” Lục Bắc Thần quay đầu lại nhìn, ngẫm nghĩ rồi quay về phía cô, tươi cười, “Cách này Phan An dạy anh mà, trên thực tế chẳng phải rất hữu dụng sao?”.
“Anh có biết thế nào gọi là sáng tạo không, giáo sư Lục?”
Lục Bắc Thần há hốc miệng, nửa ngày không nói được câu gì.
“Nếu anh đã muốn dùng cách quê mùa thì phải quê mùa tới cùng chứ.” Cố Sơ khoanh hai tay trước ngực, “Hoa tươi hay gì đó anh đều không có, cầu hôn ở đây, đàn ông người ta hay ôm một bó hoa to rồi quỳ xuống đất”.
Lục Bắc Thần bật cười, ôm lấy cô, “Ngốc lắm”.
“Thế cách này của anh thì không ngốc hả?” Cố Sơ hất cằm về phía màn hình lớn.
“Vẫn nằm trong phạm vi anh chấp nhận được.” Lục Bắc Thần nói, “Cả một đám thanh niên thích náo nhiệt, cứ nghĩ rằng quỳ xuống cầu hôn trước đám đông là rất lãng mạn, thực tế là ấu trĩ. Anh đối tốt với em cả đời mới gọi là lãng mạn”.
Cố Sơ nghe mà lòng trào dâng ngọt ngào, “Người ta có người làm chứng”.
“Bảo một đám người lạ làm chứng hả? Đừng có ngốc nữa, họ chỉ thấy hóng chuyện thôi.” Lục Bắc Thần nói đúng trọng điểm.
Cố Sơ đẩy anh một cái, “Anh hận đời hay sao vậy? Lục Bắc Thần, em đã chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296675/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.