Cậu ấy là bạn của tớ. Tớ ức hiếp thì không sao, người khác thì đừng hòng.
Trưởng thành rồi, mỗi người sẽ tự có một nỗi phiền muộn riêng, những buổi tụ tập trở thành con đường để trút hết mọi phiền não, thế nên một lần tụ tập, đối phương sẽ hóa thành thùng rác hết. Lúc tàn cuộc, Lăng Song đi cuối cùng, Tiêu Tiếu Tiếu lên xe đi mất rồi. Cố Sơ thấy Lăng Song không sốt sắng, không vội vàng, biết cậu ấy có lời muốn nói bèn lên tiếng: “Tớ từng chứng kiến Lục Bắc Thâm phát bệnh một lần, khá đáng sợ, với tư cách bạn bè tớ cảm thấy vẫn nên nhắc nhở cậu”.
“Tớ ở lại không phải vì chuyện của Lục Bắc Thâm, anh ấy còn nợ mình nhiều lời giải thích lắm, cậu tưởng tớ bỏ qua cho anh ấy được sao?” Bên cạnh quán café có một cây cổ thụ cao vút tận trời xanh. Lăng Song dựa vào thân cây, tự châm cho mình một điếu thuốc lá nữ, thân mảnh, dài, rất vừa với ngón tay thon nhỏ của cậu ấy. Cố Sơ biết cậu ấy tùy hứng đã thành thói quen nên cũng không ngăn cản hành vi hút thuốc giữa chốn đông người ấy.
Vậy thì chỉ còn chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu, Cố Sơ thầm nghĩ. Trong công việc, giữa cô và Lăng Song không có gì liên kết, thế nên những chủ đề chung ngoại trừ Lục Bắc Thâm thì chỉ còn Tiêu Tiếu Tiếu. “Gã Cố Khải Mân đó coi như chúng ta chết rồi à?” Nói thật lòng, Cố Sơ nghe xong chuyện Tiếu Tiếu tâm sự cũng bốc hỏa. Người ta nói bạn thế nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296595/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.