Thượng Hải, mưa nhiều.
Về đêm, tới quán trà nghe tiếng mưa rơi luôn là một việc tao nhã, cũng có thể là thưởng thức cái trống rỗng lạnh lẽo của tiếng cổ cầm hòa cùng hương thơm thoang thoảng của trà Phổ Nhĩ. Quán trà này nằm trên một con đường tấp nập không ngừng trong thành phố nhưng lại được tầng tầng lớp lớp rừng trúc che khuất. Bình thường lượng khách không nhiều, chỉ kinh doanh dựa vào những vị khách cũ biết thưởng trà.
Lâm Gia Duyệt không biết thưởng trà, nhưng bố cô là khách thường xuyên ở đây, khi thưởng trà cũng đồng thời bàn chuyện kinh doanh. Hai năm nay, bố cô dồn trọng tâm kinh doanh từ điện ảnh truyền hình sang đầu tư kiến trúc và khai thác du lịch bên ngoài, trong đó mảng khai thác du lịch do cô phụ trách. Trước đây cô không chuyên chú vào chuyện kinh doanh, nhưng kể từ lúc bước vào công ty, sau khi bàn liên tục vài vụ làm ăn, là cô biết, cô đã định trước phải sống chết một phen với đám đàn ông trên thương trường.
Cô học bố, mang chuyện kinh doanh tới quán trà, vì bố nói, làm việc trên bàn tiệc sẽ càng nói càng hồ đồ, chỉ có những địa điểm như thế này mới giúp người ta càng bàn càng tỉnh táo.
Nhưng hôm nay Lâm Gia Duyệt không tới đây bàn chuyện làm ăn, cô đang đợi một người.
Đợi từ lúc cơn mưa rả rích cho tới khi ngừng hẳn.
Khi cốc trà đã nhạt vị, người ấy mới tới.
Một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, mặc chiếc áo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296518/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.