La Trì đang lái xe, nghe Lục Bắc Thần kể như vậy, sống lưng chợt đổ mồ hôi lạnh, rồi nghĩ tới cảnh tượng ban nãy nhìn thấy, anh ấy không khỏi hết hồn. Nếu ý chí của Lục Bắc Thần không vững vàng trên mức bình thường, nếu lúc đó họ cứ thế lái xe đi mà không dừng lại…
“Túi gấm rốt cuộc là đâu mà ra?” Đây mới là vấn đề mấu chốt, anh ấy không tin Lục Bắc Thần lại có hứng thú với thứ đó.
Nếu là người khác bỏ vào trong xe thì tức là có ý đồ. Thế nên La Trì càng cảm thấy thót tim rằng cũng may lúc đó người hại bọn họ không ở gần đó, nếu không đẩy cả hai người họ xuống núi thì sẽ chẳng ai hay biết. Cho dù sau này bị phát hiện thì câu giải thích hợp lý nhất chắc chắn sẽ là đường núi tối tăm nguy hiểm.
La Trì vừa dứt lời, Cố Sơ bỗng “a” lên một tiếng. Lục Bắc Thần hiểu cô bèn quay đầu hỏi: “Em nhớ ra rồi hả?”.
Cố Sơ gật đầu, sắc mặt trở nên nặng nề: “Chính là thứ mùi phát hiện được trên người Thiên Huyền Nữ, mùi của cỏ Thiên Hồn”.
Về chuyện của Thiên Huyền Nữ, trên đường lên thị trấn, Cố Sơ đã kể lại cho La Trì nghe, thế nên La Trì đã hiểu khá rõ. Lục Bắc Thần còn chưa lên tiếng, anh ấy đã nói: “Chẳng phải em nói mùi của cỏ Thiên Hồn có thể che lấp mùi Etanol sao? Nhưng trong túi gấm không có mùi gì cả?”.
Không sai, trên miếng vải Lục Bắc Thần giựt từ người Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2296511/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.