Chương trước
Chương sau
"Xảy ra chuyện gì vậy Cao đại ca?"
"... Mất nước." Gã thuỷ thủ gằn giọng, "Đây không phải là lần đầu tiên. Hôm nay chúng ta phải làm rõ chuyện này."
Bách Ngữ Sanh hỏi: "Trước đây cũng từng bị mất nước sao? Sao không nghe anh nói?" Cô đếm lại túi nước, xác nhận thiếu mất một túi so với lần trước mình đếm.
Gã thủy thủ lườm Bách Ngữ Sanh: "Thế nào, tôi làm gì cũng phải báo cáo với cô à? Tôi không nói là vì muốn giữ thể diện cho mọi người, nhưng bây giờ không thể như vậy được. Nếu tiếp tục để người ta thoải mái trộm nước thì chúng ta sẽ không còn nước uống đâu."
Bà Trương vừa sốt ruột vừa phẫn nộ hét lên: "Đúng vậy, chúng ta phải tìm ra kẻ ăn trộm nước!"
Bách Ngữ Sanh nói: "Bình tĩnh trước đã..."
Gã thuỷ thủ không để ý đến cô, lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi ai đã rời khỏi bãi đào?"
A Tân lắc đầu, dường như vẫn chưa phục hồi thể lực, sắc mặt nhợt nhạt, đến cả nói chuyện cũng lười.
"Bà Trương, tôi thấy bà có rời đi ── Đi vệ sinh? Phải không, bà Trương?" Gã thuỷ thủ xoay đầu, hỏi người đang đứng phía sau.
Bà Trương nhỏ nhẹ trả lời: "Đúng, đúng, lúc nãy tôi có rời đi một lúc, chỉ là đi vệ sinh thôi, mọi người đều biết mà. Nhưng tôi lại thấy cô em kia đi về hướng trại."
"Cháu?" Kỷ Xảo Hủy đột nhiên lắc đầu, "Cháu chỉ quay về lấy mũ giúp chị cháu."
"Ai biết được. Tóm lại, đã quay về thì sẽ bị nghi ngờ, ba lô của các cô đâu? Mở ra."
Kỷ Tiểu Hàm bất mãn: "Tại sao? Em tôi đã nói con bé không đụng tới mấy túi nước kia."
"Lời nói không có chứng cứ, mở ra để mọi người kiểm tra. Xem thử cô đang giấu thứ đồ tốt gì."
"Giấu?... Đồ trong ba lô vốn là của tôi."
"Trời đất, bây giờ muốn chia đồ phải không? Vậy thì nước và thức ăn trên bè cứu sinh, cả cá ông đây câu lên nữa, cũng chia xem nào, xem ai được nhiều nhất? Ăn vào miệng rồi có phải cũng nên ói ra không?"
"Nếu đã như thế thì con dao của tôi đâu!" Kỷ Tiểu Hàm cũng không nhịn được cao giọng nói.
"Chị..." Kỷ Xảo Hủy lo lắng kéo tay chị gái mình
Gã thuỷ thủ tháo con dao ra khỏi thắt lưng, "Dao vẫn ở đây."
Hắn vụt con dao nhưng tay vẫn nắm chặt không buông, chỉ trưng ra với hàm ý rằng mình sẽ trả lại.
"Không ai thèm muốn dao của cô, tôi để nó ở ngay đây, không giống các người luôn giấu giấu giếm giếm, có đồ tốt cũng không chịu chia sẻ với người khác."
"Chúng tôi không giấu đồ ăn nước uống!"
"Nếu vậy thì cho mọi người xem trong ba lô các cô có thứ gì đi, chứng minh sự trong sạch."
Kỷ Tiểu Hàm do dự, đôi vai khẽ nhúc nhích, đang định lấy ba lô xuống thì gã thuỷ thủ bỗng nhiên quát lớn.
"Thế nào? Biết ngay là các người không dám ── Cũng chỉ có hai chị em các người lắm chuyện, như thế làm sao mọi người có thể đoàn kết với nhau, còn có nhiều ý kiến lắm đúng không? Không giúp được việc gì, còn vu oan tôi muốn trộm dao, tôi không làm nữa, tất cả nghe theo cô đi. Làm đi, cô giỏi lắm mà, cô làm đi!"
"Được rồi, được rồi, mặc kệ bọn họ, cậu đừng giận, Tiểu Cao." Bà Trương vội dỗ dành gã thuỷ thủ.
"Dù sao hôm nay tôi cũng muốn nói rõ rằng, nếu thái độ của các người vẫn không thay đổi thì cút mẹ đi. Ông đây không phải nhà từ thiện, không có trách nhiệm chăm sóc các người."
Bách Ngữ Sanh giật mình, nghĩ thầm là muốn đuổi họ đi sao? Cô nhìn về phía A Tân, thấy vẻ mặt anh ta có chút do dự, nhưng cũng không nói giúp bất kỳ ai.
Kỷ Tiểu Hàm nhìn chằm chằm gã thủy thủ, lấy hết can đảm.
"Vậy... anh trả dao lại cho tôi."
"Chờ các người bình tĩnh, đầu óc thông suốt, tất nhiên tôi sẽ trả lại."
Kỷ Tiểu Hàm rũ tay xuống, cuối cùng cô cũng đã hiểu, tên đàn ông cao to này sẽ không bao giờ trả lại dao cho cô dù có thế nào đi nữa.
Cô cầm ba lô, nắm chặt tay em gái, từ từ lùi lại.
"Này!" Gã thuỷ thủ đột nhiên gọi cô lại, híp mắt nói: "Đừng nói ông đây bắt nạt các người, lấy một túi nước với hai miếng cá đi."
Chuyện này khiến mọi người hơi ngạc nhiên. Kỷ Tiểu Hàm nắm chặt tay em gái mình, không biết gã thuỷ thủ nói thế này là có ý gì sau khi liên tục nhằm vào họ. Kỷ Xảo Huỷ thấy chị gái hơi khựng lại nên buông tay ra, bước đến chỗ để vật dụng, ngoan ngoãn cầm lấy số lượng như gã thuỷ thủ nói.
"Lấy đồ của người khác không biết nói cảm ơn sao? Hả?"
Kỷ Xảo Hủy nhỏ giọng cảm ơn, cầm đồ, kéo chị mình nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai chị em họ Kỷ đi xa, Hoắc Tân Cách ngồi dưới đất, nhìn lên gã thuỷ thủ cao to hơn mình rất nhiều, nhỏ giọng nói: "...Thật ra thì anh nên trả dao cho cô ấy."
"Không phải là tôi đang vì mọi người sao? Con dao này là của chung, là công cụ sinh tồn của tất cả mọi người. Huống chi ── không phải tôi đã cho họ nước và thức ăn à? Cũng không phải thấy chết không cứu, chỉ cho bọn họ một cơ hội tự ngẫm lại, nếu cứ thích đánh lẻ thì sớm muộn gì cũng hại chết mọi người!"
Bà Trương cũng hùa theo: "Cao đại ca giữ con dao mấy ngày rồi sẽ trả cho bọn họ, Tiểu Tân cậu cũng đừng nói giúp hai chị em đó, cứng đầu quá, chịu chút khổ sở thì sau này mới biết giúp đỡ người khác."
Bách Ngữ Sanh ngơ ngác nhìn hai người bọn họ vừa hát vừa hò. Mây đen lững lờ, bầu trời còn u ám và âm trầm hơn so với trước khi họ lên đảo. Một ranh giới rõ ràng được vạch ra trên đảo, chị em họ Kỷ như tù nhân bị đày ải, mang theo chút ít lương thực và nước uống đến một đầu khác của hòn đảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.