Quốc Minh nhìn cô bẽn lẽn thì cũng không muốn dọa cô phải lo lắng nên khen :
- Từ nay cô cứ gọi tên tôi là được ở nhà đừng gọi là bác sĩ nữa mà tay nghề nấu nướng của cô cũng khá đấy nhưng lần sau nấu nhạt hơn một chút vì mẹ tôi ăn nhạt à mà cô theo tôi lên lầu lấy quần áo của tôi xuống giặt tay vì toàn áo sơ mi với quần tây thôi .
Khánh Linh đi theo anh lên lầu hai khi anh đi vào phòng lấy đồ cô đứng đợi ở ngay ngoài cửa nhìn vào phòng anh ngoài giường ngủ và bàn làm việc là kệ sách với rất nhiều sách khiến cô phải choáng ngợp nghĩ chắc cô có đọc cả đời cũng không đọc hết được chỗ sách ấy , đang đứng ngẩn ngơ thì anh đưa ra một sọt đồ cho cô nói :
- Cô hãy giặt tay chỗ quần áo này và ủi thẳng vì đây là quần áo tôi mặc đến bệnh viện mà cô biết làm không đấy ?
Khánh Linh lấy sọt đồ từ tay anh nhoẻn miệng cười khẳng định :
-Anh cứ yên tâm dăm ba cái việc này tôi cân được hết mà chỗ ngủ của tôi ở chỗ nào anh có thể chỉ cho tôi để tôi cất đồ của mình vào không ?
Quốc Minh đi xuống dưới lầu chỉ cho cô phòng bên cạnh phòng mẹ của anh nói :
- Vì để tiện chăm sóc cho mẹ tôi nên cô sẽ ở phòng sát bên bà như vậy chỉ cần bà gọi một tiếng là cô sẽ phải có mặt liền .
Khánh Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-tai-ngo/2828666/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.